"Hạ An Di, tôi sẽ không bao giờ xin lỗi cô đâu."
Ngô Nhã Kỳ vừa vào phòng học đã đi tới cuối lớp hung hăng hét lớn với người đang ngồi xem phim kinh dị.
Tiếng hét của cô ta làm bạn học xung quanh đều nhìn tới.
Chưa đợi Thập Nhất phản ứng thì đám con gái khác đã đứng dậy mắng Ngô Nhã Kỳ.
"Cậu lừa gạt, giật dây chúng tôi đi đắc tội với Hạ gia, đến lúc có chuyện thì làm thinh ngồi im một chỗ.
Dám làm mà không dám nhận, bây giờ còn ở đây hung hăng với ai?"
"Ngô Nhã Kỳ, uổng công chúng tôi coi cậu là bạn, cuối cùng cậu lại hại chúng tôi như vậy? Nếu An Di không tốt bụng bỏ qua thì gia đình chúng tôi đã bị cậu hại chết rồi."
"Không phải ba cô ta đã đuổi cô ta ra khỏi đây rồi sao? Cô còn được đi học cơ à?"
Đối diện với lời la mắng từ những người trước đây luôn xum xoe gọi mình là bạn, Ngô Nhã Kỳ vừa tức giận cũng vừa xấu hổ.
"Bây giờ các người biết cô ta là Hạ tiểu thư nên mới quay đít đi nịnh bợ cô ta chứ gì? Trước đây các người chơi với tôi không phải cũng chỉ vì tôi là con gái hiệu trưởng thôi sao? Cái gì mà bạn bè chứ!"
Nghe thấy lời nói này của cô ta, đám con gái dường như rất tức giận, cái chức hiệu trưởng đại học này to thì to đấy, nhưng chẳng qua chỉ là một cái danh hão, có chút mối quan hệ rộng rãi, nhưng làm sao so được với các công ty kinh doanh khác.
"Ngô Nhã Kỳ, cậu nghĩ chúng tôi sợ cậu sao? Cậu chỉ có thể ra oai trong cái khu vực trường học này mà thôi.
Bọn tôi chơi với cậu chỉ bởi vì cho rằng cậu xứng tầm chơi với chúng tôi.
Từ trước tới nay chúng tôi có lợi dụng gì cậu sao?"
"Cậu tỏ vẻ thanh cao nói rằng mình không thích thầy Cố, cũng không thích cả nam thần Minh Viễn, còn nói vì chúng tôi thích nên sẽ cùng nhau đu idol, nhưng rốt cuộc chính cậu lại lợi dụng chúng tôi.
Thứ bạn như cậu, chúng tôi mới không thèm!"
Một mình Ngô Nhã Kỳ không đấu lại được với đám con gái, tức giận đùng đùng liếc nhìn cô gái đang ngồi ung dung, cô ta hét lên thật to rằng tất cả mọi chuyện đều do Hai An Di cô gây ra rồi chạy nhanh ra khỏi phòng học.
Ồn ào trong lớp biến mất, Thập Nhất lại cụp mắt tiếp tục việc xem phim, ăn nho của mình.
Giống như những gì xảy ra nãy giờ đều hoàn toàn không liên quan đến mình.
Nữ chính Tâm Đan ngồi bên cạnh huých vai cô một cái: "An Di, sao tự nhiên đám con gái lại về phe cậu vậy?"
"Bọn họ đâu có về phe tớ, chỉ là về phe Hạ gia và chống đối Ngô Nhã Kỳ thôi."
Nghe nói vị hiệu trưởng kia bởi vì không muốn đắc tội với ông Hạ nên đã hứa sẽ không để Ngô Nhã Kỳ xuất hiện trước mặt cô nữa.
Có lẽ là chuyển trường, cũng có thể là đi du học gì đó, dù sao cô cũng không quan tâm lắm.
Từ bây giờ không có phiền phức dính đến cô là được rồi.
"An Di, dạo này không thấy cậu tham gia học nhóm với bọn tớ nha."
"Bọn tớ?"
"Thì là tớ và Trí Thành đó."
Thập Nhất nhìn nữ chính ồ lên một cái, phải rồi, còn chuyện của nữ chính và tên tra nam.
Tên Minh Viễn từ cái ngày bị cô ném đi như ném củ khoai kia, đã không còn dám tới lảng vảng bên cạnh cô nữa, nên suýt nữa cô đã quên mất sự hiện diện của hắn.
Nhưng mà mấy cái nhiệm vụ liên quan đến tình cảm của người khác thế này, cô thật sự không biết mình phải làm gì nữa.
"Cậu vẫn thích Minh Viễn à?"
"Ừm..."
Nghe thấy sự ấp úng khác lạ của nữ chính, Thập Nhất nhướng mày, hình như có hơi khác chút rồi nha.
"Tâm Đan, tên Minh Viễn đó có nói thích cậu chưa?"
"Không có, tớ với cậu ấy… chỉ hơi thân thiết một chút thôi.
Dạo này vì ôn thi cuối kỳ và cả cuộc thi CEO challenge tớ còn chẳng nói được mấy câu với cậu ấy."
Thập Nhất còn muốn nói thêm thì nhìn thấy trên màn hình điện thoại có tin nhắn tới từ một số lạ: "Giải lao tới văn phòng gặp tôi."
Cô mang theo túi đựng nho của mình đi tới phòng làm việc của Cố Tư Vũ.
Trên đường đi ngang qua một hoa viên nho nhỏ trong trường, cô nghe thấy tiếng khóc của một cô gái, xen lẫn trong tiếng khóc còn có cả tiếng mắng chửi cái tên Hạ An Di.
"Đã quyết tâm làm người xấu thì đừng có yếu đuối vậy chứ."
Ngô Nhã Kỳ với đôi mắt đỏ và sưng húp nhìn thấy cô gái xuất hiện trước mặt mình thì vội vàng lau đi nước mắt trên má: "Hạ