Lý Tuyết giả đơ người, mọi người cũng sắc mặt không dễ nhìn, Lưu Chí nhíu mày nói, " Cái gì Lý Băng, con bé đã không còn rồi mà".
Lưu Trung cười khẩy lắc đầu nói, " Anh chị với Tiểu Viễn nghe cái này đi ".
Lưu Trung lấy trong túi hồ sơ do người phía sau đưa tới một cái túi, bên trong có một máy ghi âm, ông bấm phát, Nội dung đoạn ghi âm như sau :
_ Tự giới thiệu tôi tên Trần Lam,là mẹ ruột của Lý Băng cùng Lý Tuyết, tôi khẳng định trạng thái hiện tại của tôi rất tốt, sức khỏe cũng bình thường.
_ Điểm khác nhau giữa Lý Băng và Lý Tuyết, chính là Lý Băng có thể sinh con nhưng Lý Tuyết thì không.
_ Lý Tuyết trước kia bị gãy chân sau này phải phẫu thuật cập một cái chân giả vào bên trong xương chân phải , còn Lý Băng thì rất khoẻ mạnh, ở đỉnh đầu của Lý Tuyết có một nốt ruồi son đỏ rực luôn được tóc che phủ còn Lý Băng có nốt ruồi son ở bên gót chân trái.
_ À trong bốn năm nay Lý Tuyết không có trở về thăm tôi nhưng Lý Băng thì về được ba lần, nữa năm trước Lý Băng trở về cho tôi một số tiền lớn và một vé máy bay đi nước B nói là nếu không có việc quan trọng thì không cần trở lại, nó sẽ đúng hẹn gửi tiền sang cho tôi.
_ Nhưng ba tháng sau tôi lại tự ý bắt máy bay quay trở về nước vì tiền Lý Băng cho tôi đã xài gần hết, điện thoại thì gọi không được.
Tôi là mẹ đẻ của hai người họ dù có giả dạng như thế nào tôi cũng sẽ nhận ra mà, tôi khẳng định người tôi gặp nữa năm trước là Lý Băng con gái lớn của tôi.
Đoạn ghi âm đã hết, Lưu Trung nhìn người đang ngồi trên ghế đối diện nói, " Cô Lý Băng, mẹ cô đã xác định thân phận Lý Tuyết của cô bây giờ là giả cô còn gì để nói không?".
Lý Băng cười, cười hết sức càng rỡ sau đó như điên nói," Có phải là cậu ta nói cho ông biết để ông đi điều tra hay không, đã bốn năm rồi nếu cậu ta không nói gì, các người cũng sẽ không nghi ngờ gì tôi phải không, thật đáng giận".
Cả bốn người nhíu mày, cuối cùng vẫn là Lưu Trung nói," Cô nói cậu ta là ai?".
Lý Băng lạnh lùng nói," là tên Lưu Nhiễm đó, cậu ta rất yêu anh đó Lưu Viễn, cậu ta nói tôi cho cậu ta hai tháng,sau hai tháng cậu ta sẽ trả anh lại cho tôi, nhưng tôi sẽ không tin lời nói của cậu ta dễ dàng như vậy haha".
Lưu Viễn cũng cười, nụ cười rất lạnh lẽo, anh nói " Cô đã làm gì ?".
Lý Băng không phát hiện bầu không khí quái lạ, vẫn nhìn Lưu Viễn cười hả hê nói" anh không yêu cậu ta thì tại sao lại quan tâm như thế chứ, à tôi quên mất