Trần Noãn cảm thấy bản thân mình có rất nhiều điểm tốt đẹp, vừa có gia giáo lại có học thức, cũng là con gái của gia đình có tiếng nói lớn trong xã hội.
Hoàn toàn là mẫu bạn gái lý tưởng của rất nhiều người đàn ông, và đương nhiên cô cũng luôn được các chàng trai truy phủng cùng yêu thích.
Nhưng trong mắt cô, chỉ nhìn thấy có Lưu Viễn là hợp với mình nhất, dù là anh ấy từng có một đời vợ.
Nhưng không có sao, người ta cũng đã mất lâu rồi, cô cảm thấy không có trở ngại nào có thể ngăn cản tình yêu của hai người.
Chỉ là cô sai ở một điểm, Lưu Viễn không yêu thích gì Trần Noãn cả, trong lòng anh đều chỉ có mỗi một mình em trai ngoan nhà mình mà thôi.
Lưu Viễn sợ Tống Nhiễm ở nước ngoài sẽ nghi ngờ anh làm chuyện có lỗi với cậu, cho nên tới bây giờ vẫn chưa kể với cậu việc mình bị người yêu thích một cách trắng trợn.
Trần Noãn bám chặt vào người Lưu Viễn u oán nói, " Anh Viễn, anh biết là em rất thích anh mà, em có chỗ nào không tốt chứ, vì sao anh không cho em và cũng là cho anh một cơ hội chứ? ".
Lưu Viễn kéo Trần Noãn ra sau đó lùi lại vài bước kéo dài khoảng cách với cô mới đáp, " Trần Noãn, anh chỉ xem em như em gái mà thôi, anh đã có người yêu rồi, đây là lần thứ mấy anh nói như thế rồi, sao em không chịu hiểu vậy".
Trần Noãn túm lấy tay anh, nước mắt chực chờ sẽ rơi bất cứ lúc nào, cô nói ,"Em không tin, anh không hề có người yêu, nếu không vì sao suốt thời gian qua em chưa từng gặp bạn gái của anh chứ".
Lưu Viễn đầu đầy vạch đen nói, " Người yêu của anh ở nước ngoài ".
Lưu Viễn dùng từ người yêu để thay thế, bởi vì anh không có bạn gái, anh chỉ có bạn trai mà thôi.
Cuối cùng Trần Noãn cũng khóc thúc thít lây lây cánh tay của anh ủy khuất nói , " Anh Viễn, anh nói đi em có chỗ nào không bằng bạn gái của anh chứ, em luôn ở bên cạnh anh, có thể quan tâm anh bất cứ lúc nào, bạn gái của anh có làm được như em không?".
Lưu Viễn gạt tay cô ra nói, " Anh kiếp này chỉ yêu một người, Trần Noãn tâm tư này của em, anh có thể xem như chưa từng phát sinh".
Trần Noãn lắc đầu gạt đi nước mắt, ôm chầm lấy anh, Lưu Viễn không phản ứng kịp ngã xuống giường, Trần Noãn cũng theo đó mà nằm đè trên người anh.
Mắt thấy môi hai người sắp chạm vào nhau, một cái tay thon dài hữu lực bóp cổ của Trần Noãn khiến động tác của cô phải dừng lại.
Cảm giác đau đớn từ cổ truyền đến, cùng sự khó thở khiến sắc mặt Trần Noãn đỏ rần , bên tai vang lên giọng nói rất lạnh, " Đứng dậy nếu không chết".
Trần Noãn nghe lời xuống khỏi người Lưu Viễn, bàn tay