An Khải đi đến bên giường, ngồi xuống bên cạnh cậu, nhìn cậu rất chăm chú, vươn tay vuốt ve gò má của cậu, cảm giác mềm mại khiến anh không muốn thu tay về.
Anh thích cậu của bây giờ, rất ngoan ngoãn, không nói năng thiếu suy nghĩ và khá trầm tĩnh, chỉ là bây giờ anh không thể hiểu được cậu đang nghĩ gì nữa rồi, cậu trở nên thần bí và có chút nguy hiểm hơn trước kia nhiều.
Tống Nhiễm cảm giác trên mặt truyền đến cảm giác ấm áp khá quen thuộc, cậu không tự chủ được mà cọ cọ vào nơi ấm áp đó vô thức lẩm bẩm.
" Kiếp sau em sẽ tìm được anh mà ".
An Khải ngạc nhiên khi thấy phản ứng và lời nói kì lạ của cậu, nhưng anh không rút tay về, anh cảm giác tay mình hơi nóng, hình như là nước mắt của cậu.
An Khải lo lắng đỡ cả người cậu ngồi dậy sau đó ôm vào trong ngực nói, " Mặc, chỉ là mơ thôi tỉnh lại đi ".
Tống Nhiễm mơ màng tỉnh lại trong lòng ngực ấm áp của An Khải, cậu lưu luyến cảm giác này.
Cậu ngẩn đầu nhìn An Khải rất gần cậu khàn giọng nói, " Khải à ".
An Khải vuốt ve tóc cậu đáp ," Ừm , là tớ ".
Tống Nhiễm dụi dụi đầu vào ngực anh khẽ nói ," Cảm ơn ".
An Khải đẩy cậu ra, nhìn thẳng vào mắt cậu nói, " Tại sao lại cảm ơn tớ ".
Tống Nhiễm nhìn đôi mắt màu tím nhạt của An Khải khẽ giật mình, thì ra, thì ra đôi mắt người này cũng màu tím sao.
Tống Nhiễm lắc đầu không đáp, bước xuống giường định đi nhưng bị vướn một góc chăn, không giữ được thăng bằng muốn ngã sấp mặt xuống đất.
May mắn An Khải nhanh tay kéo cậu lại thuận thế một lần nữa ôm cậu vào trong lòng.
An Khải thấy cậu không giãy dụa rất ngoan ngoãn bên trong ngực anh, lo lắng hỏi, " Mặc không sao chứ?".
Tống Nhiễm lắc đầu thở dài nói, " Tớ đói rồi ".
An Khải vuốt ve lưng cậu cười mỉm nói " Đã dọn thức ăn xong rồi, ở dưới bếp á".
Tống Nhiễm bỏ qua cái tay đang vuốt ve lưng cậu vô tội đáp ," Đã biết cậu xuống dưới chờ tớ một lát đi ".
An Khải cười gật đầu, rất luyến tiếc nhưng vẫn buông tay ra, Tống Nhiễm không nói gì nữa đi thẳng vào nhà tắm.
Tắm xong cậu mặc một cái áo thun rộng rãi màu trắng viền đen, quần thun bó màu xanh dương nhạt bước xuống lầu.
Ngửi được mùi thơm, cậu xuống bàn ăn ngay phòng bếp ngồi xuống, An Khải nhìn cậu đờ ra một chút, trong mắt hiện lên một chút dị sắc khó phát hiện.
Tống Nhiễm nhìn mấy món trên bàn có hai mặn một canh một sào nhìn thôi là biết rất ngon.
Ai bảo nguyên chủ trước kia chưa từng nấu ăn, nếu không cậu đã tự vào bếp rồi.
Cậu nhìn An Khải ánh mắt long lanh nói ," Khải ăn được chưa".
An Khải cảm thấy câu hỏi này có chút gì đó không hợp lý nhưng vẫn gật đầu, hai người bắt đầu ăn.
Sau đó An Khải là người rửa bát còn Tống Nhiễm thì ngồi ở