Khụ!
" Ta nói này hai người các ngươi có gì thì đưa nhau về phòng rồi lên giường nệm ấm mà giải quyết đi ".
Hắc Diệu than thở.
Dịch Uy cùng Lục Chấn liếc nhìn lại, Hắc Diệu co đầu rụt cổ trốn trong ngực Bạch Trạch không lên tiếng nữa.
Bạch Trạch bất đắc dĩ xoa lưng cho y nói ," Được rồi, chủ tử đi vui vẻ với công tử rồi, chúng ta cũng có người bên cạnh nè, trở lại phòng cùng nhau vui vẻ đi, có thể sau vài ngày sẽ có hành động rồi ".
Mọi người gật đầu rồi rời khỏi, Lục Chấn vẫn chìm trong suy nghĩ của mình không rời đi, Dịch Uy gõ đầu hắn một cái.
" Đầu gỗ về phòng thôi, không ta cho ngươi ngủ bên ngoài đó".
Dịch Uy dứt lời thì xoay người rời đi.
Lục Chấn ngẩn ngơ một lúc mới vội vã đuổi theo Dịch Uy, vui vẻ mà về phòng.
Ở một căn phòng khác, Tề Vũ Hiên đặt Tống Nhiễm xuống giường lớn được trải nệm mềm mại màu đỏ rực rỡ y như trước kia.
Anh nằm đè trên người cậu, hôn khắp khuôn mặt cậu, hôn xuống cổ rồi ôm chặt cậu trong lòng, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể cậu, Tề Vũ Hiên thở ra một hơi nhẹ nhõm.
" Nhiễm Nhiễm, anh thật sự rất nhớ, rất nhớ em ".
Cơ thể Tống Nhiễm cứng đờ, cậu vừa rồi nghe nhầm phải không, vì sao Tề Vũ Hiên lại gọi cậu là Nhiễm Nhiễm chứ.
Chẳng lẽ người yêu đã nhớ ra cậu rồi.
Tề Vũ Hiên biết cậu sẽ có phản ứng như vậy mà, anh ngậm lấy đôi môi của cậu, mút thật nhẹ nhàng khiến cậu từ trạng thái bất ngờ lấy lại tinh thần.
Cậu đẩy nhẹ Tề Vũ Hiên ra, chăm chú nhìn khuôn mặt của anh hồi lâu mới nói " Anh gạt em ".
Đôi mắt cậu đỏ lên nhưng không khóc, chỉ là rất uất ức khi người này dám trêu đùa cậu lâu như vậy, cậu muốn người này nhớ tới cậu, rất muốn.
Tề Vũ Hiên hôn lên hai mắt cậu an ủi " Nhiễm Nhiễm đừng khóc, anh rất đau lòng, anh không gạt em ".
" Giải thích ".
Tống Nhiễm cựa quậy muốn ngồi dậy nhưng bị Tề Vũ Hiên đè lại, đành ngoan ngoãn nằm im nhìn anh, chờ đợi.
" Thật ra trí nhớ của anh về em rất mơ hồ "
Tống Nhiễm gật đầu im lặng không nói cứ như vậy nhìn anh.
Tề Vũ Hiên thật không tự nhiên mà bất đắc dĩ ngồi dậy, rồi kéo cậu ngồi vào lòng mình, mới kể rõ mọi chuyện cho cậu hiểu.
Khi Tề Vũ Hiên lên mười tuổi, bị một nhóm hắc y nhân bắt đi, đến một nơi xa lạ, chỗ nhốt anh còn có một cậu bé 7 tuổi, trên người có rất nhiều vết thương, đang co người nằm trong một góc.
Sau khi Tề Vũ Hiên bị ném vào ngục thì không ai đến nửa, anh đến ngồi gần cậu bé , tìm chuyện để nói với cậu.
Mười ngày sau vết thương trên người cậu lành lại, cậu bé bắt đầu nói chuyện với anh.
Hai người cùng một hoàn cảnh rất nhanh đã rất thân thiết, nhưng sự yên tĩnh trong ngục diễn ra không lâu, người bắt giữ Tề Vũ Hiên cũng đến