Tống Nhiễm buồn cười nhìn cô gái cố ý gây rối này lại liếc nhìn những người chung quanh.
Mọi người cũng thật thà mà đều lắc đầu, Thuần Cảnh Liên đỏ mặt vì xấu hổ cũng vì tức giận, mà nói cũng đúng, người của Thuần gia chưa ai từng gặp Tề Vũ Hiên cả.
" Như vậy thì như thế nào?".
Thuần Cảnh Liên vẫn chưa chịu thua , vẫn mạnh miệng như trước.
" Ngu ngốc ".
Tề Vũ Hiên kéo cậu lại phía sau lưng mình, ánh mắt cảnh cáo nhìn Thuần Cảnh Liên một lúc thật lâu, thấy cô rụt cổ lại rồi mới hài lòng nhìn Thuần Chí Thanh.
" Ta là Tề Vũ Hiên, phu quân danh chính ngôn thuận của Thuần Cảnh Nghi ".
Mọi người chung quanh lập tức " Ồ " lên thật lớn còn kéo dài ra nữa.
Thuần Chí Thanh sửng sốt.
Tề Vũ Hiên nói tiếp, " Ta không cho phép người khác khi dễ phu nhân của ta, dù là người ngoài hay người thân, đây chỉ là cảnh cáo cho Thuần gia các ngươi, nếu tái phạm, Tề Nguyệt quốc sẽ là tấm gương lớn nhất của các ngươi ".
Thuần Chí Thanh não oanh minh một cái, nhớ tới mật báo truyền về lúc đó, trước khi vụ nổ lớn xảy ra ở hoàng thành Tề Nguyệt quốc.
Thái tử Tề Vũ Hiên cùng những người thân tính của hắn đã ra khỏi thành sao đó không còn thấy quay lại nữa.
( Chẳng lẽ...!chẳng lẽ).
Ánh mắt Thuần Chí Thanh nhìn nhóm sáu người trước mặt mình vừa sợ hãi vừa lo lắng rồi lại thở dài.
" Cảnh Nghi ".
Thuần Chí Thanh nhẹ giọng gọi.
Tống Nhiễm đang an ủi người đang rất lạnh lùng bên cạnh, nghe vậy liền ngẩn đầu khó hiểu nhìn ông.
Thuần Chí Thanh thấy khuôn mặt non nớt nhưng phấn độn của cậu nhiễm một chút xa cách với mình có chút gì đó mất mát trong lòng.
" Bây giờ con sống như thế nào ?".
Thuần Chí Thanh vừa nói, vừa phất tay áo hạ lệnh cho tất cả thủ vệ giải tán, chỉ còn người họ Thuần cùng mấy người vợ của ông ở lại.
Trong lòng bọn người Dịch Uy cho Thuần Chí Thanh một câu ( lật mặt thật nhanh ).
" Ta rất tốt, cuộc sống rất vui vẻ, thành chủ đại nhân, thật ra hôm nay ta đến để trả lại món nợ mà ta nợ ông mười bảy năm trước ".
Tống Nhiễm lấy trong ngực Tề Vũ Hiên ra một gói vải rồi đặt trên bàn, Thuần Chí Thanh mở túi ra, bên trong có ba thổi vàng lớn.
" Cảnh Nghi, con đưa những thứ này cho ta làm gì ?".
Thuần Chí Thanh ngạc nhiên nhưng lại khó hiểu.
" À ta không thể báo hiếu cho ông, đây là tiền ta trả cho ông, mười bảy năm ông cho ta, ăn, mặc, ở, nhiêu đây cũng đã dư nhiều lắm rồi phải không?".
Thuần Chí Thanh sửng sờ rồi cười phá lên, phải ông không có tư cách để đồi cậu phải báo hiếu cho mình.
Chưa từng có một ngày từ khi cậu sinh ra, ông chỉ ban phát cho cậu một chút trách nhiệm của một người cha mà thôi.
" Được rồi Cảnh