Sau đó cậu lại đặt mua hai cái đồng hồ, hai bộ tây trang một trắng một đen đây là lễ phục cưới.
Sau khi xác nhận xong Tống Nhiễm nhìn người ngủ bên cạnh thầm nghĩ ( tên ngốc, mở lòng đón nhận anh, đừng làm em thất vọng nhé ).
Ba ngày sau, Tống Nhiễm cùng Lưu Viễn tay trong tay bước xuống trực thăng nhìn ngôi biệt thự từng là nơi làm tuần trăng mật của vợ chồng Lưu Viễn, cảm xúc của Tống Nhiễm không thể diễn tả bằng lời được.
Cậu cô độc một mình đã quen, muốn yêu một người không phải dễ, tính cách của Lưu Viễn khiến cậu thích, cho nên cậu muốn thử một lần.
Lưu Viễn vừa nhìn thấy biệt thự có chút hốt hoảng vội ôm chặt lấy thân hình đã có nhiều thịt của Tống Nhiễm mới cảm thấy ổn hơn một chút.
Nhờ có nước hồ trong không gian, cùng được nhà bồi bổ nên cậu mới được như thế này đó.
Tống Nhiễm biết trí nhớ của anh sẽ từ từ phục hồi khi anh ở nơi này một thời gian.
Cậu cười vỗ vỗ lưng của anh nói, " Không có việc gì, có em ở đây bên cạnh anh, đi thôi đường xa cũng mệt rồi, vào nhà ngủ một giấc đi ngày mai em dẫn anh đi chơi nha".
Lưu Viễn rất nhu thuận gật đầu đi theo vào biệt thự này, Tống Nhiễm nghĩ ( nơi anh từng xem là tổ ấm gia đình hạnh phúc bây giờ thì sợ như gặp ác mộng vậy chứ thật không hiểu).
Ngày hôm sau.
Tống Nhiễm dẫn theo Lưu Viễn đi dọc bờ biển nghịch nước, chơi đuổi bắt, vẽ hình trên cát thật vui vẻ.
Có những lúc Lưu Viễn sẽ thất thần một lúc lâu, sau đó lắc lư cái đầu bỏ qua những hình ảnh khó hiểu tiếp tục chơi đùa cùng Tống Nhiễm.
Buổi tối thì đi ăn ở mấy quán lề đường vừa thổi vừa ăn rất ngon, phía sau đuôi luôn sẽ có bốn vệ sĩ theo bảo vệ.
Mười ngày sau
Hôm nay Tống Nhiễm và Lưu Viễn mặt đồ đôi đúng nghĩa, áo sơ mi xanh nhạt, quần thể thao màu đen có viền đỏ.
Tống Nhiễm dẫn Lưu Viễn đến một studio chụp ảnh, ở đó đồ cậu đặc đều được chuyển đến đây hết rồi, chỉ cần chụp lại là được.
Bước vào studio gặp người chủ Tống Nhiễm cười nói" giúp tôi chụp một quyển album với hai tấm ảnh một lớn để treo tường một cái bỏ túi nhé".
Người chủ của studio tên Khang nghe vậy thì nhìn Lưu Viễn phía sau lưng của cậu cười gật đầu, ngầm hiểu.
Trước hết Tống Nhiễm thay đồ cho Lưu Viễn, cậu vừa mặc áo khoác ngoài cho Lưu Viễn vừa dặn dò.
" Hôm nay cho em một ngày tất cả mọi việc đều phải nghe lời em, buổi tối em lại cho anh ăn kẹo mềm được chứ".
Lưu Viễn nghe vậy cười gật đầu, những bước tiếp theo rất dễ dàng chỉ cần nghe theo lời thợ chụp ảnh là được.
Từng tư thế chụp Tống Nhiễm đều dẫn dắt Lưu Viễn tìm được một tư thế đẹp nhất cho bộ ảnh.
Đến nỗi ông chủ Khang nhìn hình cũng phải khen ngợi, chụp bức nào là ưng ý bức ấy không cần