"Cậu tưởng rằng bản thân leo lên được giường của Bách ca ca và mang thai thì bản thân thật sự sẽ trở thành Bách phu nhân ư? Mơ tưởng, Bách ca ca qua lại với cậu chỉ là để thỏa mãn dục vọng mà thôi.
Dã chủng cũng chỉ là dã chủng mà thôi Bách gia sẽ không bao giờ công nhận nó! Năm đó Bách ca ca vừa được sinh ra đã được hứa hôn với Mục gia chúng tôi rồi.
Ả Mục Uyển Linh kia ngu ngốc vô dụng, nhưng Mục Du Liên tôi không như thế! Nên cái chức Bách phu nhân kia chính là của tôi!"
Tống Nhiễm tính cách vốn nóng nảy chẳng qua là vì muốn hòa hợp với Bách Tư Nại nên mới thu liễm cái tính cách bá đạo ngang ngược đó lại thôi.
Cậu không chút lưu tình, không một động tác thừa cầm tập tài liệu trên tay tác động vật lý vào mặt cái con đũy trà xanh luôn.
Con đĩ trà xanh Mục Du Liên bị đánh nhưng vẫn không biết sai cứ luôn miệng mắng nguyền rủa và mắng chửi Tống Nhiễm.
Thế là cậu vất tập tài liệu xuống đất rồi cho cái con điên không biết trời cao đất dày là gì kia một bạt tai khiến cô ta ngã sấp mặt.
Mục Du Liên cô ta đúng là chó điên cắn dại muốn nhân lúc Tống Nhiễm không để ý nắm lấy chân rồi kéo ngã cậu.
Nhưng Tống Nhiễm nào có ngu ngốc như cô ta nghĩ.
Cô ta vừa mới vươn tay ra thì Tống Nhiễm đã nhấc chân lên đạp vào tay cô ta một cái thật mạnh.
Không gian im lặng cậu tựa hồ còn nghe được tiếng răng răng của tiếng xương gãy giòn tan.
Bách Tư Nại lúc này cũng trùng hợp đi họp trở về.
Tống Nhiễm dùng chân đá tay Mục Du Liên ra, lạnh nhạt nhìn Bách Tư Nại nói một câu rồi đi thẳng ra ngoài luôn.
"Từ nay trở đi nếu còn thấy một hoa si nào tới gây chuyện thì anh đừng hòng nhìn mặt tôi thêm lần nào nữa!"
Bách Tư Nại biết Tống Nhiễm đang rất tức giận nên cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu rời đi.
Bách Tư Nại cũng biết đây là tối hậu thư mà Tống Nhiễm đã đưa ra cho anh, nên lần này anh không thể nhân nhưỡng hay nể mặt bất kì ai nữa rồi.
Bách Tư Nại vỗ vỗ tay mấy tiếng một đám vệ sĩ áo đen hùng hổ bước vào.
Anh nhìn Mục Du Liên nằm trên đất khóc lóc van xin liền cười lạnh.
Đám người Mục gia chẳng có ai tốt đẹp, đám đàn ông thì lăng nhăng bồ bịch.
Còn đám nữ nhân thì suốt ngày nghĩ cách chọc phá gia đình người khác.
Vì trưởng thành trong cái môi trường không đàng hoàng nên đám con cháu đời sau không khác một lũ sâu mọt là mấy.
Chỉ với một ánh mắt đám vệ sĩ liền nhanh chóng hiểu ý tiến tới lôi Mục Du Liên đi mặc kệ cho cô ta có la hét phản kháng.
Đám vệ sĩ không đơn giản chỉ kéo Mục Du Liên ra ngoài mà bọn họ đã gọi xe và đưa cô ta tới thẳng