Đang đầu thu, lúc dậy sớm đã có thể cảm thấy hơi lạnh, Lô Bảo Bảo xiết chặt cổ áo, dịch chân nhỏ về phía đầu bếp.
Lúc này cửi đốt mạnh khiến cô không nhịn được phát ra một tiếng cảm thán thoải mái.Lô Miêu Thị liếc nhìn cháu gái chi thứ hai đang sưởi ấm, chép miệng nhưng không đuổi cô đi.“Keng —— keng —— keng —— “Đây là tiếng muỗng gỗ chạm vào đáy nồi sắt, Lô Bảo Bảo cố gắng khịt mũi, mùi cháo tỏa ra khi muỗng gỗ khuấy đều khiến cô ứa nước miếng, động tác nuốt xuống cũng tăng tốc.“Nãi nãi, nãi nãi nấu cháo thơm quá đi, đại bá mẫu nấu cũng không có mùi vị như bà nấu.”Lô Bảo Bảo liếm môi, ngước đầu nhỏ tròn, tỏa ra ánh sáng đáng yêu với bà cụ luôn đanh mặt trông hơi đáng sợ đó.
Ngoài miệng nói lời ngon tiếng ngọt, còn chớp mắt, cố gắng trừng mắt vừa to vừa tròn, nhìn qua đó gọi là lanh lợi vô tội.“Không phải là một nồi cháo sao, còn có thể nấu ra mùi thịt.”Lô Miêu Thị mím môi, nhìn qua càng cay nghiệt, đổi thành những đứa bé khác của nhà họ Lô, chỉ sợ sớm đã bị bà cụ dọa chạy rồi.
Nhưng Lô Bảo Bảo là một đứa bé giả, tố chất tâm lý rất cao, cộng thêm trải qua khoảng thời gian tiếp xúc cô đã thành công thăm dò tính cách thật của những trưởng bối nhà họ Lô, làm sao lại bị lời nói lạnh lùng ở mức độ này dọa sợ chứ.“Thật sự khác mà, nãi nãi nấu cháo vô cùng mềm, mỗi hạt ngô đều được nãi nãi nấu bung ra, ăn vào không hề kẹt họng.
Không giống cháo do đại bá mẫu nấu, độ lửa không đủ, gạo vẫn còn cứng.”Lô Bảo Bảo nắm quả đấm nhỏ, dáng vẻ nói sự