Giang Bạch Nga và Lưu Lan Hoa không ngẫm nghĩ dụng ý của bà cụ, trong lòng chỉ biết ghen tị.
Quả nhiên, cho dù mắng vợ chồng lão nhị, bà cụ vẫn thiên vị cả nhà đó.Mọi người đều thích ăn khoai lang mới đào, giòn tan ngọt lịm, nhưng mà bà cụ keo kiệt, không cho người ta ăn nhiều khoai lang.
Nhiều lắm là thỉnh thoảng cầm một củ ra cắt, cho bọn nhỏ ăn.Bây giờ vợ lão nhị đã gặm một nửa rồi, nửa còn lại đưa cho con của lão nhị, đây là không hề để ý đến con cái của đại phòng và tam phòng.“Cảm ơn nãi nãi.”Lô Bảo Bảo vui vẻ, cô chưa từng nghĩ chuyện tốt còn có thể rơi vào người mình.“Cút cút cút, cút ra đồng cho ta.”Con trai ở bên cạnh còn giương mắt nhìn nửa củ khoai lang trong tay con gái, bà cụ thấy gai mắt, vung tay đuổi người.Nhìn ánh mắt ai oán của cha mẹ, Lô Bảo Bảo đột nhiên cảm thấy khoai lang trong miệng ngọt hơn.
Cô từ từ gặm khoai lang, mắt cong thành hai mặt trăng lưỡi liềm nhỏ.Lô Tú Ngọc vây xem cảnh này, ánh mắt hơi nghiêm trọng.Giang Bạch Nga nhận ra con gái thay đổi tâm trạng, trong lòng vô cùng vui mừng, xem ra con gái cũng biết nãi nãi là người thiên vị thế nào rồi.
Sau này cô ấy đi theo bà cụ học nấu cơm, chắc sẽ cố gắng vì nhà cả.Nào ngờ trong lòng Lô Tú Ngọc lại nghĩ đến chuyện khác.Đúng là nuông chiều bằng giết con, lúc bà cụ dạy dỗ con trai và con dâu còn cho họ biết ăn không ngồi rồi là sai lầm, sao đến cuối cùng lại đưa khoai lang cho Bảo Bảo, vì sao không nói cho cô biết tại sao đã đưa luôn rồi?Nếu như lâu dài, chẳng phải sẽ dạy Bảo Bảo thành nhị thúc thứ hai?Có thể thấy bà cụ không biết dạy trẻ con, chuyện dạy dỗ Bảo Bảo vẫn cứ để cô ấy làm.******“Nãi nãi, sau này cháu