“Mẫu thân, quần áo nặng, để con giúp.
”Đường Định Nguyên nhìn mẹ gầy teo nho nhỏ lại bưng chậu gỗ nặng như vậy, mở miệng muốn giúp đỡ.
“Được.
”Vợ tú tài cười tủm tỉm nhìn con trai, chỉ bảo cậu ta giúp đỡ bưng bên kia chậu gỗ, thật ra trọng tâm vẫn trên người nàng ta.
“Tiểu tú tài công thật là hiếu thảo, còn biết giúp mẹ làm việc.
”“Thật là một đứa bé biết thương người, nương tử tú tài thật có phúc.
”Thấy cảnh này, những người phụ nữ bên cạnh bãi sông lại khen ngợi.
Đường Định Nguyên vui đến mức lỗ tai đỏ lên, trên mặt lại bình tĩnh.
Đến khi họ đi được một đoạn, Đường Định Nguyên nghe thấy tiếng nói chuyện truyền đến từ phía xa.
“Các tiểu cô nương nhà họ Lô cắt xong cỏ heo rồi sao? Cỏ đựng thật đầy, hai tiểu cô nương cũng thật giỏi.
”“Đại nha đầu làm tỷ tỷ giỏi, dẫn dắt được các muội muội.
”Nghe thấy mấy từ ngữ trọng điểm “tiểu cô nương”, “nhà họ Lô”, Đường Định Nguyên vội vàng quay đầu.
Đường Định Nguyên thấy một bé gái nhỏ nhắn xinh xắn đi ở phía sau cùng, dè dặt lấy ra một khúc cây trắng trẻo từ trong lòng, đưa tới miệng cắn một miếng nhỏ, sau đó nhắm mắt, gương mặt viết đầy vui sướng.
Ngọt giống như nước đào mật vàng mà nhà họ Đường bán, đó là món Đường Định Nguyên thích nhất.
Đáng tiếc phần lớn tiền trong nhà đều cho cha chữa bệnh rồi, hàng năm chỉ có lúc cậu ta đón sinh thần mới được uống một bát.
Cô thật đẹp!Đường Định Nguyên hơi đồng ý lời của các thẩm nương bà bà rồi.
Cảm giác của Lô Bảo Bảo vô cùng mạnh, rất nhanh cô đã chú ý tới ánh mắt quan sát của Đường Định Nguyên.
Ánh mắt của cậu bé này thật kỳ lạ, không phục, kinh ngạc, xấu hổ cuối cùng là bừng tỉnh.
Lần đầu tiên Lô Bảo Bảo nhìn thấy có người có thể mang vẻ mặt bình tình, dựa