“Đừng nuốt cả xuống, sợ rằng vẫn chưa nếm ra mùi vị, thử miếng nữa.
”Đại cô nương thật là mở mắt nói mò, trời mới biết Lô Bảo Bảo quý trọng miếng thực quản heo trong miệng đó cỡ nào.
Nhai rất lâu, thật sự là không nỡ nuốt xuống, sao lại bảo cô nuốt cả miếng xuống chứ.
“Hình như, có thể thật sự không nếm ra mùi vị.
”May là Lô Bảo Bảo đã luyện được da mặt khá dày như cha mẹ, lúc này cũng rất ngượng ngùng.
Ai bảo sức mạnh của món ăn quá mạnh, cô cũng chỉ có thể ưỡn bụng nhỏ sáp gần đại đường tỷ, há miệng chờ đút.
Mùi vị của ruột mềm dẻo hơn thực quản, nhưng cũng có mùi vị vô cùng ngon.
“Khụ khụ.
”Lô Miêu Thị ở bên cạnh thấy cảnh này thì ho khan một tiếng, biểu cảm nghiêm túc.
“Ruột nóng quá, ta nuốt xuống cả rồi, hình như cũng không nếm rõ mùi vị.
”Bà cụ đúng là có bản lĩnh, dùng biểu cảm nghiêm chỉnh nhất nói ra lời không nghiêm chỉnh.
Trong lòng Lô Tú Ngọc và Lô Bảo Bảo không khỏi bật cười, trên mặt lại đứng đắn như bà cụ.
“Cháu chọn cho nãi nãi một miếng gan.
”Gan heo phổi heo dễ ngấm vị nhất, Lô Tú Ngọc đặc biệt chọn một miếng lớn cho bà cụ.
“Ừm.
”Lô Miêu Thị gật đầu, không biết trong lòng hai đứa tôn nữ đang oán thầm mình