Lô Bảo Bảo còn nhỏ, ngẩng đầu, lúc tam thẩm cúi đầu thay đổi biểu cảm, đều bị cô nhìn thấy.Lúc này cô đã hiểu chỗ kỳ lạ mình cảm thấy trước đó là gì rồi, nếu tam thẩm thật sự lo lắng cho đại đường tỷ, cũng sẽ không than phiền nàng ấy bất cẩn khi nàng ấy vừa được đưa về.
Bây giờ nghĩ lại, mấy câu mình không nghe rõ đó hình như là tam thẩm cảm thấy đại đường tỷ chảy nhiều máu như vậy, có thể không cứu được.Đại phu còn không nói gì, tam thẩm đã phán tử hình cho mình rồi, đây không phải là không muốn người ta khỏe mạnh sao?"Máu đã ngừng rồi, sau này cứ xem nó có thể tỉnh lại không.
Ta kê hai gói thuốc, mọi người nấu, cho dù dùng cách gì cũng nhất định phải uống vào.
Nếu như đứa bé tỉnh lại, thì cho người đi tìm ta, nếu như uống hết mấy gói thuốc này mà vẫn chưa tỉnh lại..."Đại phu còn nói xong, nhưng người ở đây đều hiểu."Sẽ không sao đâu, đại nha đầu cát nhân tự có thiên tướng, nhất định sẽ tỉnh lại."Giang Bạch Nga nghe đại phu nói mà sợ đến mức nhũn chân, lúc này vẫn là Lô Miêu Thị bình tĩnh, bà ấy lấy tiền chữa bệnh đưa cho đại phu, lại cảm ơn bà con đã đưa con bé tới.
Thấy Giang Bạch Nga ngu ngơ ngồi ở đầu giường của con gái, bà ấy lập tức vỗ lưng nàng ta."Còn không mau đi nấu thuốc cho con bé, đại nha đầu là một đứa bé ngoan, có thể nhẫn tâm để cô và thằng cả người đầu bạc