Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Niii.
====
"Mày cái đồ......"
"Dì lại mắng một câu nữa thì tôi cũng không biết ngày mai con gái dì sẽ trở về với cái bộ dạng gì đâu." Hoa Vụ đi về phía Liễu Vũ Hi đang cố gắng hạ quai hàm bên kia, "Làm mẹ thì không nên nhẫn tâm như vậy, lấy con gái làm tiền đặt cược."
Trương Phân Lan tức giận đến mức cả người đều run lên: "Mày uy hiếp tao."
Hoa Vụ mỉm cười: "Chỉ là một lời khuyên."
Trương Phân Lan: "......"
Hoa Vụ: "Dì Trương có tâm tình tìm tôi gây sự, không bằng suy nghĩ cho thật tốt, nên cho ba tôi câu trả lời như thế nào."
Lỡ đâu dưới sự giận dữ, ba tôi tìm tiểu tứ về, phòng ngủ chính của dì cũng giữ không nổi đâu.
Cuối cùng chỉ có mẹ con các người bầu bạn đi lang thang khắp thế gian......"
Hoa Vụ cũng mặc kệ tâm tình của hai người này hiện tại là gì, "Phiền dì Trương dọn dẹp phòng của em gái, đêm nay tôi sẽ ở đấy."
Biểu cảm, giọng điệu đó của thiếu nữ, đặt ở bất kì bộ phim truyền hình nào cũng đều phải là một nữ phụ ác độc.
Trương Phân Lan: "Mày......"
Hoa Vụ dựng thẳng một ngón tay lên, đặt ở bên môi: "Suỵt......!dì Trương, dì cũng không nên chọc giận ba ba nữa nha."
"Có ý gì?" Liễu Vũ Hi còn chưa hình dung rõ được tình huống: "Vì sao nó lại muốn ở trong phòng con?"
Trương Phân Lan nhìn qua vẫn còn rất ngang ngược, nhưng thực tế đáy lòng đã không yên.
Nhiều tiền như vậy, lỡ đâu Lâm Võ dưới cơn giận dữ thật sự muốn ly hôn cùng bà thì bây giờ phải làm sao?
Điều cần thiết nhất bây giờ là phải làm cho Lâm Võ nguôi giận......
Nếu lúc này nháo lên với Lâm Du, Lâm Võ chắc chắn sẽ càng tức giận hơn.
"Vũ Hi, đem phòng cho nó trước đi." Trương Phân Lan suy nghĩ kỹ lợi và hại, nhanh chóng đưa ra quyết định.
"Dựa vào cái gì!" Liễu Vũ Hi chỉ vào vết thương trên mặt mình: "Mẹ, mẹ xem, đây là kiệt tác của nó!"
"Em gái không nên nói bậy, chị đây cũng không chạm vào mày, đừng có ăn vạ loạn."
Loại chuyện như bị đổ vỏ này, nữ chính cần phải kiên quyết cự tuyệt!
"Đó cũng là vì mày bảo bọn nó đánh tao!" Liễu Vũ Hi trừng mắt nhìn Hoa Vụ như thể muốn cắn một miếng thịt từ trên người cô xuống.
Hoa Vụ: "Đấy là do mày không lựa lời, đắc tội với người ta, có liên quan gì với tao.
Là do tao đồn mày trâu bò sao? Tự đồn là mình trâu thì phải tự gánh chịu hậu quả."
Liễu Vũ Hi: "......"
......
......
Trương Phân Lan đau lòng thay con gái, nếu đổi lại là trước kia, có lẽ đã sớm động thủ dạy dỗ Hoa Vụ.
Nhưng hôm nay mỗi lần bà động thủ thì đều là tự gặp xui xẻo, mu bàn tay sưng lên nhắc nhở bà không thể động thủ.
"Vũ Hi, con yên tâm, mẹ sẽ không để cho nó kiêu ngạo được lâu đâu." Trương Phân Lan nói nhỏ với Liễu Vũ Hi: "Hiện tại ba con đang tức giận, chờ ba con hết giận, mẹ sẽ dạy dỗ lại nó."
Trương Phân Lan không tin tình cảm nhiều năm như vậy, Lâm Võ thật sự dám ly hôn với mình.
Bà tin Lâm Võ sẽ tha thứ cho mình.
Liễu Vũ Hi căn bản lại không nghĩ nhiều như vậy, trong lòng vốn đang nén giận, hiện tại còn phải nhường phòng, "Mẹ, con không muốn!"
"Vũ Hi nghe lời.
Mẹ đã bao giờ để con chịu uỷ khuất chưa, hai ngày này con cứ kiên nhẫn trước."
"Dựa vào cái gì chứ!"
"Dựa vào tôi là con gái ruột của ba tôi nha." Giọng nói của Hoa Vụ đột nhiên xen vào, "Người thừa kế ưu tú của Lâm gia."
Trương Phân Lan và Liễu Vũ Hi đều kinh hãi, bọn họ nói nhỏ như vậy, nó cũng có thể nghe thấy sao?
Hoa Vụ thúc giục: "Dì Trương, nhanh lên đi.
Đã quá giờ ngủ của tôi rồi."
Khoé mắt Trương Phân Lan run rẩy, vỗ xuống tay của Liễu Vũ Hi, mặt nhăn nhó mà đi thu dọn phòng.
Liễu Vũ Hi tức giận đến sắp phát nổ, cả người càng đau hơn.
Cuối cùng Hoa Vụ cũng đã thay đổi được môi trường làm việc cho chính mình, tâm trạng đều được thanh lọc.
"Biểu hiện của dì Trương không tồi, con dâu Lâm gia ta nên là như vậy, hy vọng dì Trương không ngừng cố gắng."
Hoa Vụ đối với biểu hiện làm việc của Trương Phân Lan lúc này tỏ vẻ hoàn toàn hài lòng.
Khuôn mặt của Trương Phân Lan đều nhăn lại.
"Sáng mai, phiền dì Trương làm bữa sáng." Hoa Vụ tiếp tục nói: "Đúng rồi.
Phòng khách cũng cần thu dọn sạch sẽ, nếu không thì tâm trạng của ba tôi sẽ kém hơn nhiều."
Cửa phòng đóng sầm lại ngay trước mặt Trương Phân Lan.
"......"
Trương Phân Lan chịu đựng mãi mới không lấy chân đạp lên trên cửa phòng.
Nhãi ranh, chờ đó cho bà!
Hốc mắt Liễu Vũ Hi đỏ lên, mang theo tiếng khóc nức nở: "Mẹ, con thật sự phải ngủ ở cái phòng kia sao? Vừa tối vừa nhỏ như vậy! Con không muốn!"
"Mẹ giúp con thu dọn......" Trương Phân Lan an ủi cô: "Nhịn một chút được không? Qua mấy ngày phòng của con sẽ lại trở lại."
Trương Phân Lan vô cùng vất vả mới trấn an tốt được Liễu Vũ Hi.
"Mẹ, mẹ có cảm thấy Lâm Du nó dường như trở thành một con người khác hay không."
Trương Phân Lan đang trải giường chiếu, nghe thấy những lời này của Liễu Vũ Hi, tràn đầy đồng tình.
Trương Phân