Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
"Lớp trưởng, Lăng Mặc đâu?"
Hứa Nghi Hạ đi từ trong phòng tra, nghe thấy bạn học hỏi, tùy tiện chỉ bên kia: "Bên kia......!ơ, vừa rồi còn ở đó."
Không chỉ không thấy Lăng Mặc mà ngay cả Nhạc Mạn Nhi cũng không ở đó.
Hứa Nghi Hạ lại chỉ chỗ Hoa Vụ bên kia, cỏ rải rác đầy đất, người lại không thấy đâu......!con dao cũng biến mất!
"Kỳ quái, vừa rồi còn ở đây."
Hứa Nghi Hạ nhìn khắp nơi, cũng chưa nhìn thấy người.
Chạy đi đâu chứ!
"Cố Kinh! Cậu đứng lại đó cho tôi!"
Hứa Nghi Hạ bị một tiếng quát giận dữ này của chủ nhiệm lớp làm giật mình, cô nhìn về phía cửa.
Chủ nhiệm lớp đang chạy về phía bên này, túm lấy một nam sinh.
"Sao em lại ở chỗ này?"
Nam sinh cười hì hì nói: "Thầy, em đi ngang qua......"
"Đi ngang qua?" Chủ nhiệm lớp nghiêm mặt: "Để em ở nhà suy nghĩ cho kỹ, em lại chạy tới nơi này, lại gây chuyện có phải không? Đi vào đây cho tôi!"
Nam sinh muốn rời đi, há mồm nói: "Thầy, em còn phải về nhà suy nghĩ lại......"
"Đi vào với tôi." Chủ nhiệm lớp lườm hắn.
"......"
Đầu ngón tay nam sinh quấn quấn mái tóc của cậu, không tình nguyện đi theo chủ nhiệm lớp vào viện dưỡng lão.
......
......
"Có người không a......"
"Cứu mạng!"
"Có người không!!"
Nhạc Mạn Nhi ở dưới một cái hố to kêu đến rách cả họng cũng không nhìn thấy một người nào.
Cái hố đất này rất cao, lấy sức lực của cô ta, căn bản không có cách nào trèo lên được.
Nhạc Mạn Nhi có chút nghĩ không ra, rõ ràng là cô ta dựa theo cốt truyện mà đi.
Vì sao Lăng Mặc lại đột nhiên không thấy......
Lúc này, cô ta hẳn là nên cùng Lăng Mặc đợi ở chỗ này.
Cô ta đã đọc quyển truyện kia, Lăng Mặc chính là cùng nữ chính bị vây ở trong chỗ này, ngày thứ hai mới được cứu ra.
Vì chuyện này, Nhạc Mạn Nhi đã cố ý để điện thoại ở viện dưỡng lão.
Ai nghĩ đến, có một mình cô ta rơi xuống......
Phía trên hố đất.
Hoa Vụ ngồi trên tảng đá, nhìn Lăng Mặc nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự, nghe Nhạc Mạn Nhi ở bên dưới kêu cứu.
Hai tay thiếu nữ nâng cằm lên, đầu ngón tay khẽ gõ nhẹ lên gò má, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Chờ Nhạc Mạn Nhi không còn hô nữa, Hoa Vụ đứng dậy kéo Lăng Mặc rời đi.
Nhạc Mạn Nhi đã nghĩ muốn ở trong hố đất đợi như vậy, đương nhiên phải thành toàn cho cô ta!
Hoa Vụ ném Lăng Mặc vào chỗ gần viện dưỡng lão, vỗ tay, ngâm nga hát lắc lư đi về viện dưỡng lão.
Mới vừa đi vào đã phát hiện, bên trong viện dưỡng lão đã có thêm một người.
Chủ yếu là người kia quá dễ thấy, hắn đứng ở trên đài bóng bàn, vung một nhánh cây, múa đến oai phong mạnh mẽ, khí thế ngất trời.
Lúc bọn họ tới......!không có người này đúng không?
Người gần đây?
"Cậu đi đâu đó?" Hứa Nghi Hạ chạy tới, ánh mắt nhắm ngay dao trong tay cô: "Cậu có thấy Nhạc Mạn Nhi và Lăng Mặc không?"
Cậu ta cầm dao làm gì nhỉ?
Hoa Vụ lựa chọn trả lời một vấn đề: "Không có."
"Chạy đi đâu chứ......" Hứa Nghi Hạ cau mày nói nhỏ: "Tìm thêm phiền cho tôi!"
"Kia là ai vậy?"
"Cố Kinh nha." Hứa Nghi Hạ còn đang suy nghĩ Lăng Mặc và Nhạc Mạn Nhi, thuận miệng trả lời: "Không biết sao lại chạy tới đây, bị lão ban bắt được."
"......"
Đây không phải là......!nhân vật phản diện lớn nhất trong cốt truyện sao?
Nhân vật phản diện trong kịch bản vườn trường cẩu huyết cũng không phản đến nỗi nào, đặt ở loại kịch bản khác, đó chính là tiểu đệ.
Hoa Vụ nhìn thiếu niên vung cành cây trên bàn bóng bàn đến hăng say, cành cây tùy tiện nhặt được, ở trong tay hắn như du long, như kiếm lạnh thấu xương.
Giọng thiếu niên trong sáng, đối mặt với người cao tuổi vây xem hắn, không hề có chút không tự nhiên nào.
Bộ dáng thiếu niên thanh tuyển, trên mặt mang theo ý cười tùy ý, ánh mặt trời dừng ở trên người hắn, đều là thanh xuân tuổi trẻ tràn đầy sức sống.
Áo thun đen, quần dài bình thường kia, mặc ở trên người hắn thì không hiện ra chút rẻ tiền nào.
......
......
Cố Kinh, qua một học kỳ mới chuyển tới, cha mẹ đều ở nước ngoài, còn có thân nhân nào khác hay không thì không rõ lắm, nhưng chưa từng có phụ huynh đến tìm hắn.
Cố Kinh ngày thường đều hi hi ha ha, bằng hữu giang hồ đông đảo, điển hình của loại trâu bò quen thuộc.
Cùng Lăng Mặc chính là hai thái cực.
Nhưng nhìn qua Cố Kinh có chút hướng ngoại nhưng thực tế lại đứng ở bên lề của vực sâu.
Văn