Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Dương Mai Phương.
====
Hôm sau, khi Hoa Vụ thức dậy, mưa đã ngừng.
Nhưng trời vẫn còn âm u, hơi lạnh.
Hoa Vụ đứng từ ban công lầu hai nhìn xuống, đúng lúc Cố Kinh vừa từ ngoài sân đi vào, trong tay cầm một bó hoa dại, nhìn thấy tầm mắt của Hoa Vụ, cậu ta giơ tay vẫy vẫy.
"Chào buổi sáng, bạn học Lâm."
Hoa Vụ: "......"
Hoa Vụ xuống lầu, Cố Kinh đưa bó hoa kia cho cô: "Cho cậu."
"Không lấy."
"Tại sao?"
"Xấu."
"......"
Cố Kinh lại thấy khá đẹp.
Cố Kinh không nhụt chí chút nào: "Đợi về thành phố tôi lại mua cho cậu."
Mắt Hoa Vụ tối lại, "Cậu muốn theo đuổi tôi?"
Bây giờ cô với Lăng Mặc chưa hề có liên quan gì tới nhau......!sao Cố Kinh vẫn muốn theo đuổi cô?
Chuyện này không khoa học!
Cố Kinh nhướng mày: "Không rõ ràng sao?"
"Tuy rằng chúng ta là bạn học, nhưng nếu tính kĩ lên, chúng ta chỉ vừa mới quen biết hôm qua."
"Tôi nhất kiến chung tình với bạn học Lâm."
"Lần đầu cậu thấy tôi, tôi đang vứt Lăng Mặc." Lúc đó mà nhất kiến chung tình, có thấy ngớ ngẩn không?
"Ừ." Cố Kinh gật đầu.
"......" Rất tốt! Rất có cá tính!
Hoa Vụ không biết là do Cố Kinh bị cốt truyện ép buộc, nhất quyết phải thích nữ chính.
Hay là hành vi vứt Lăng Mặc của cô, làm cho người có tư chất biến thái tiềm tàng —— Cố Kinh này, thật sự nhất kiến chung tình.
Cuối cùng chỉ có thể dùng lời nói chân thành khuyên bảo: "Bạn học Cố, đừng quá cố chấp, cuộc đời cậu không cần thiết lãng phí lên mấy việc nhỏ như yêu đơn phương đâu."
Cố Kinh hỏi cô: "Vậy cái gì mới là việc lớn?"
Hoa Vụ suy nghĩ, "Đề tên bảng vàng."
Cố Kinh: "Bốn chuyện vui lớn nhất của đời người: khi hạn hán lâu ngày gặp mưa xuống, khi tha hương gặp người quen cũ, vào đêm tân hôn động phòng hoa chúc, lúc có tên trên bảng vàng.
Động phòng hoa chúc còn ở trước đề tên bảng vàng, yêu đương cũng rất quan trọng nha."
Hoa Vụ bắt chước giọng điệu của chủ nhiệm lớp, "Bây giờ điều quan trọng nhất với chúng ta là học tập, mai này trở thành một cây hẹ*......!hiền tài cho quốc gia! Làm vẻ vang đất nước!"
*Cây hẹ: chính phủ đào tạo học sinh như là trồng hẹ, một gốc mà ra được bao nhiêu lứa nhân tài.
"Yêu đương là nhất thời, tri thức là cả đời.
Bạn học Cố, đừng sa ngã nha!"
Cố Kinh căn bản không nghe Hoa Vụ nói, "Sao bạn học Lâm biết yêu đương không phải là cả đời?"
"......"
Hoa Vụ giảng đạo lý thất bại, nhanh chóng từ bỏ: "Vậy tùy cậu."
Cố Kinh nhướng mày: "Tôi còn tưởng cậu sẽ kiên quyết từ chối."
Hoa Vụ thản nhiên: "Dù sao tôi đã nhắc cậu rồi, đừng yêu tôi, không có kết quả đâu, cậu cứ một hai phải đâm đầu vào, tôi còn có thể làm gì với cậu được đây."
Cố Kinh: "......"
Cố Kinh: "Chúng ta cá cược đi, cuối cùng cậu và tôi nhất định sẽ ở bên nhau."
Hoa Vụ cười liếc cậu ta, cười như không cười, "Nếu tôi không đồng ý, có phải cậu định giết tôi rồi chôn cùng nhau không?"
Cố Kinh làm như đã được Hoa Vụ khai sáng: "Ý kiến hay đó."
Hoa Vụ cười khinh một tiếng, "Tôi chê." Đồ điên.
"Cậu sợ sao? Cậu sợ sẽ thích tôi đúng không?"
"Khích tôi cũng vô dụng." Hoa Vụ tỏ ra bất cần: "Tôi không ngu đến thế."
"Được, dù không có vụ cá cược này thì cuối cùng cậu và tôi cũng sẽ ở bên nhau." Cố Kinh cúi người lại gần, nói bên tai cô: "Dưới bất kỳ hình thức nào."
"......"
Xứng đáng bị Lâm Du trong nguyên tác chê.
Hoa Vụ dùng đầu ngón tay đẩy lui Cố Kinh, làm mặt căng thẳng, nghiêm túc nói: "Một người theo đuổi đủ tư cách sẽ giữ khoảng cách làm người ta thoải mái."
Cố Kinh vừa cười vừa lùi ra.
Sau khi từ chối vô hiệu, Hoa Vụ rất lạc quan tiếp nhận người theo đuổi này.
Con cưng của Thiên Đạo, có vài người theo đuổi thì đã làm sao!
Ai sợ ai!
......
......
Cố Kinh bắt một chiếc xe, muốn đưa bà ngoại vào thành phố làm kiểm tra, sau khi Hoa Vụ vào thành phố, chọn một chỗ giao thông thuận lợi xuống xe.
Cố Kinh vốn định đưa cô đi nhưng bị Hoa Vụ từ chối.
Cô nói mình muốn lang bạt một mình.
Cố Kinh: "???"
Người trong lòng của cậu ta đôi lúc sẽ nói mấy câu làm người nghe không hiểu.
Sau khi tách khỏi Cố Kinh, Hoa Vụ không lang bạt, cô về nhà ngủ.
Thứ hai.
Hoa Vụ đến cổng trường, đã thấy Cố Kinh chờ ở đó.
Thiếu niên mặc đồng phục, tay áo xắn lên tới khuỷu tay, một tay đút túi quần, tay kia cầm cặp sách.
Học sinh đi lại trước mặt cậu ta đều không nhịn được mà nhìn một cái.
Có người quen biết Cố Kinh, cũng sẽ vẫy tay chào cậu ta.
"Cố Kinh, chào buổi sáng."
Thiếu niên sẽ cười đáp: "Chào buổi sáng."
Bộ dạng tinh thần phấn chấn đầy năng lượng đó, nhìn còn bình thường hơn người bình thường, ai mà ngờ được cậu ta có bệnh đâu.
Hoa Vụ bình tĩnh đi qua, Cố Kinh liền đuổi theo cô, "Chào