Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Niniii.
====
"Mày còn biết trở về cơ đấy! ! "
Trương Phân Lan thấy Liễu Vũ Hi trở về, lập tức chỉ vào cô ta mắng.
Liễu Vũ Hi uốn tóc xoăn, trang điểm đậm, gần như nhìn không ra bộ dáng nguyên bản.
"Mấy ngày nay mày đi lêu lổng chỗ nào? Mày xem mày đang mặc cái gì? Hả? Rốt cuộc mày muốn làm gì? Thi đại học thì không thi, bây giờ cũng không được học.
"
Liễu Vũ Hi đi về phía phòng cô ta: "Không cần bà lo.
"
Trương Phân Lan theo sát đít cô, lớn giọng: "Không cần tao quản? Tao là mẹ mày, mày không cần tao quản, mày muốn ai quản?"
Trương Phân Lan không để Liễu Vũ Hi đóng cửa, đứng ở cửa tức giận mắng Liễu Vũ Hi.
"Bà thì có mặt mũi gì mà nói tôi?" Liễu Vũ Hi đột nhiên bùng nổ, âm thanh áp đảo Trương Phân Lan: "Mấy tháng nay bà làm cái gì? Đánh bài, uống rượu, chỉ hai tháng thôi bà đã đem tiền ly hôn thua hết rồi! ! "
"Nếu không phải tôi, chúng ta làm gì có tiền để đóng tiền thuê nhà, sớm đã bị người ta đuổi ra rồi.
"
"Bà có tư cách gì nói tôi chứ?"
Trương Phân Lan sững sờ ở đó.
Liễu Vũ Hi đuổi bà ta ra cửa, "Đừng có lại quản tôi nữa!"
Chờ cửa phòng đóng lại, Trương Phân Lan mới phản ứng lại, dùng lực đập cửa: "Liễu Vũ Hi mày đủ lông đủ cánh rồi đúng không, quản đến trên đầu mẹ mày luôn rồi.
Mày mở cửa ra cho tao! ! "
Trương Phân Lan ở bên ngoài hùng hùng hổ hổ.
Liễu Vũ Hi về nhà còn không bằng ở bên ngoài được thanh tịnh, cô thay một bộ quần áo khác, bất chấp sự ngăn cản của Trương Phân Lan, lập tức rời nhà đi.
"Mày đi, mày cũng đi đi, đi rồi thì đừng về nữa!"
Động tác đi ra cửa của Liễu Vũ Hi ngừng một lát, sau đó vẫn đi khỏi.
Mỗi ngày Trương Phân Lan ở nhà ngoại trừ mắng Lâm Võ thì chính là say rượu, hai tháng nay bà ta đem lực chú ý chuyển đến người cô ta, bắt đầu mắng cô.
Trương Phân Lan thấy Liễu Vũ Hi thật sự đi rồi, đầu tiên là cười, sau đó lại bắt đầu khóc.
Liễu Vũ Hi vài ngày không trở về, sau vài ngày Trương Phân Lan ở nhà với tinh thần sa sút thì lại được bạn bài gọi đến đánh bài.
Chờ Liễu Vũ Hi trở lại lần nữa, phát hiện chỗ ở có thêm một người đàn ông.
Liễu Vũ Hi cảm thấy người đan ông kia không giống người tốt, yêu cầu Trương Phân Lan đừng lui tới với hắn.
Nhưng mà Trương Phân Lan cảm thấy bà ta thân là trưởng bối, dựa vào cái gì mà Liễu Vũ Hi đòi quản bà, trực tiếp để nam nhân kia vào ở.
Liễu Vũ Hi không quản được nên cũng lười quản.
Lâu lâu cô ta trở về, ánh mắt người kia nhìn cô ta, làm cô ta ghê tởm.
Có một lần Liễu Vũ Hi còn thấy nam nhân kia lén đi vào phòng cô, cô đã nói với Trương Phân Lan, sau khi thấy Trương Phân Lan không thèm để tâm đến, Liễu Vũ Hi cũng không trở về nữa.
Cô ta sợ rằng nếu mình ở đó lâu hơn nữa, không chừng sẽ xảy ra chuyện gì.
Mâu thuẫn giữa hai mẹ con ngày càng chồng chất, sau cùng, Liễu Vũ Hi cũng không liên lạc với bà ta nữa, mỗi tháng chỉ chuẩn bị một số tiền cho bà ta.
Hai tháng sau, có một đoạn thời gian Liễu Vũ Hi được ăn cơm tù, sau khi từ bên trong đi ra, cả người Liễu Vũ Hi đều hốt hoảng.
Cô ta lang thang không mục đích trên phố, không biết bản thân nên đi nơi nào.
Giữa dòng người qua lại, Liễu Vũ Hi thấy một bóng người quen thuộc.
Lâm Du! !
Lần cuối cùng Liễu Vũ Hi nghe thấy tin tức của Lâm Du, là sau khi thành tích thi đại học được công bố! ! nghe người ta nói cô ở lại thành phố Ngân Giang.
Cô đứng dưới bóng cây, thản nhiên phe phẩy quạt.
Đúng vào lúc này, đằng xa có bóng người chạy về phía cô, tự nhiên thuần thục mà ôm cô vào lòng, trò chuyện thân mật.
Rõ ràng chỉ cách cô ta có một con phố, Liễu Vũ Hi lại ngẩn ngơ mà cảm thấy bọn họ như cách nhau cả một thế giới.
(Truyện được đăng tại wattpad Thời Lam Yên)
! !
! !
Cố Kinh xách túi đi từ siêu thị bên cạnh ra, rất tự nhiên ôm lấy thiếu nữ đang đứng chờ hắn ở ven đường: "Mua xong rồi, đi thôi.
"
Hoa Vụ cầm cây quạt quảng cáo nhỏ được phát ở bên đường phe phẩy, cũng không để tâm đến động tác của Cố Kinh, "Bữa tối có gì?"
"Những thứ em thích ăn.
" Cố Kinh đung đưa chiếc túi, "Bảo đảm đại tiểu thư nhà chúng ta sẽ vừa lòng.
"
Cố Kinh dựa vào da mặt dày của mình, thành công đạt được thành tựu thuê nhà ở chung.
"Cũng không nhất định là như vậy.
" Đối với cái này, Hoa Vụ vô cùng xem thường: "Kỹ năng nấu nướng của anh vẫn còn rất nhiều chỗ cần phải cải thiện.
"
Cố Kinh nghẹn xuống: "Anh sẽ cố gắng.
"
Cố Kinh ôm cô đi vài bước, lại nghĩ tới một