Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Niniii.
====
Trong thân thể Hoa Vụ có ma khí thật.
Là do cái trận pháp kia, lúc Khương Hào kích hoạt trận pháp, bị tấn công, chính là lúc đó, ma khí đã xâm nhập vào cơ thể cô.
Hoa Vụ thử điều động linh lực trong cơ thể, đáng tiếc là vừa rồi đánh một trận với Ngô Thu Vân, trong cơ thể lại có ma khí, lúc này cô vừa điều động linh lực, đã cảm thấy khí huyết dâng trào.
Hoa Vụ không dám điều động linh lực tiếp nữa, chống đỡ thân thể bước ra khỏi bụi gai.
Thanh niên thấy Hoa Vụ di chuyển, lập tức quát lớn: "Khương Hào, ngươi đứng lại! Ta đã liên lạc với những người khác, tốt nhất ngươi không nên động đậy, bằng không cũng đừng trách ta không khách khí!"
Hoa Vụ mặc kệ hắn, nhìn xung quanh, rời khỏi nơi này trước......
Răng rắc ——
Tiếng cây đổ từ bên cạnh truyền đến.
Hoa Vụ nhìn về phía đó, vừa lúc thấy trận pháp trong rừng phát sáng.
Bên kia chính là nơi Ngô Thu Vân nhìn thấy cô giết đồng môn, sau khi trận pháp kia bị cô kích hoạt, vẫn luôn sáng lên.
Đó không phải là trận pháp mà trưởng lão của tông môn thiết lập.
Soạt ——
Động tĩnh truyền đến từ trong rừng cây, khiến cả ba người đồng thời nhìn về phía đó.
Răng rắc ——
Cây cối đổ xuống thành hàng, con gấu đen khổng lồ từ bên trong lao ra, trước tiên ánh mắt nó khoá vào Hoa Vụ đang đứng một mình, chạy được hai bước, lại đột nhiên quay đầu nhằm về phía Ngô Thu Vân bên kia.
Thanh niên giật mình, vội vàng dùng kiếm chống lại gấu đen.
Gấu đen bỏ qua Hoa Vụ, cô lập tức men theo bìa rừng, chuẩn bị rời khỏi cái nơi thị phi này.
Nhưng mà Ngô Thu Vân phát hiện hành động của cô, không màng thương thế trên người, lại ngăn cô lần nữa.
"Khương Hào, ngươi đã giết huynh đệ đồng môn, vẫn còn muốn chạy trốn sao?" Sắc mặt Ngô Thu Vân tuy khó coi, nhưng đáy mắt đều là ác ý.
Hoa Vụ nheo mắt.
Trên mặt Ngô Thu Vân dần dần hiện lên một nụ cười kỳ dị, đôi môi tái nhợt mấp máy: "Khương Hào, ngươi chết chắc rồi."
Thanh kiếm gãy trong tay Hoa Vụ chĩa về phía nàng ta: "Ai chết chắc rồi?"
Ngô Thu Vân bị thanh kiếm gãy chĩa vào, không sợ hãi chút nào, trái lại còn như khiêu khích mà mở miệng, "Ngươi dám giết ta à? Ngươi không dám, ngươi chính là một đứa phế vật, lần này ta muốn cho ngươi chết không có chỗ chôn......"
Phụt ——
Thanh kiếm gãy đâm vào cơ thể.
Ý cười điên cuồng trong đáy mắt của Ngô Thu Vân còn chưa kịp lan rộng, đã hoàn toàn đông cứng lại.
Nàng ta cứng đờ mà cúi đầu xuống, muốn nhìn vũ khí sắc bén đã đâm vào trong thân thể của mình một chút.
Thế nhưng động tác này lại trở nên khó khăn đến lạ thường, nàng ta thấy trời đất đang quay cuồng, mọi thứ trước mắt đều bắt đầu mờ đi.
Bao gồm cả thiếu nữ mà nàng ta cho rằng không dám giết mình kia......
Sao nàng dám......
Ngô Thu Vân vươn tay, muốn bắt lấy cái gì, đáng tiếc cuối cùng chỉ có thể nắm được không khí, sự sống dần biến mất làm nàng ta cảm nhận được nỗi sợ hãi.
"Ngươi......!sao ngươi dám......"
Thiếu nữ mang sắc mặt tái nhợt rút thanh kiếm gãy ra, liếm đôi môi có hơi khô nứt, rũ mắt xuống đối diện với tròng mắt đang giãn ra của Ngô Thu Vân, vô cùng nghiêm túc: "Ta không thích làm phế vật."
Ngô Thu Vân: "......"
"Thu Vân sư muội!!"
Thanh niên đang trong trận chiến với gấu đen ở bên kia, thấy một màn này, hét lớn lên một tiếng, đập bay gấu đen, muốn đi về phía này.
Nhưng gấu đen lại không cho hắn cơ hội này, thay vào đó lại nhân cơ hội bắt lấy mắt cá chân của thanh niên, quăng lên trên, tay gấu bổ xuống từ giữa.
Chàng trai bị nện xuống đất, tay gấu đập vào bụng hắn.
"Phốc ——"
Máu tươi từ trong miệng chàng trai trẻ phun ra, hắn không còn sức để đứng dậy nữa.
Gấu đen há cái miệng to đỏ như máu ra, cắn về phía thanh niên, mùi máu tanh nồng suýt chút nữa khiến hắn ngất xỉu.
Bóng tối của cái chết dần bao phủ hắn.
"Nghiệt súc!"
Một giọng nói dữ tợn truyền đến từ xa, phi kiếm cắt qua không khí, hướng về phía gấu đen, linh lực nồng đậm buộc gấu đen không thể không từ bỏ thanh niên.
Gấu đen không kịp tránh, bị phi kiếm cắt qua mặt.
Nó đau đớn rống lên một tiếng, thấy tình thế không ổn, chạy về rừng.
......
......
Ngoại môn trưởng lão của Tầm Dương Tông và đám đệ tử đuổi tới, nhìn thấy cảnh này, đều hơi sững sờ.
Ngô Thu Vân ngã trên mặt đất, sự sống vẫn chưa mất hẳn.
Mà thanh niên bị gấu đen gây thương tích đang hộc máu.
Thấy người của tông môn tới, thanh niên cào mặt đất, hàm răng gần như nghiến chặt, chỉ về phía Hoa Vụ.
"Trưởng, trưởng lão......!nàng ta......!nàng ta giết Thu Vân sư muội."
Hoa Vụ nhìn xuống Ngô Thu Vân vẫn còn đang hấp hối, chỉ cảm thấy vị đồng môn này đang nói bừa.
Hoa Vụ sửa đúng lại cho hắn: "Nàng ta còn chưa chết đâu!"
Tông môn trưởng lão quát lớn một tiếng: "Khương Hào......!ngươi đang làm gì!"
Bên cạnh tông môn trưởng lão