Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Hoa Vụ dựa theo tin tức Minh Trúc cung cấp, châm ngòi khiến cả Ma giới đánh nhau.
Nhiệm vụ của cô chính là tu luyện, sau đó chờ cơ hội nhặt ma quân.
Nếu Sơn Linh mà nghe thấy, chắc là phải mắng to cô không biết xấu hổ, đó là nhặt sao? Đó là bắt!
Đầu tiên cô châm ngòi cho người ta đánh đến lưỡng bại câu thương, sau đó lại chạy tới bắt người.
Chỉ trong nửa năm ngắn ngủn, đã có tới bốn vị ma quân rơi vào tay cô.
Trong thời gian này đương nhiên có người phát hiện hiện tượng loạn lạc ở Ma giới không bình thường.
Nhưng trong tay Hoa Vụ ngoại trừ Độ Sinh, lại có thêm mấy ma quân, người khác mà không đánh, cô sẽ để cho bọn họ đi khiêu khích.
Người ta đã khiêu khích đến tận cửa, có thể không đánh sao?
Ma tộc hiếu chiến từ trong xương cốt, để cho bọn họ đánh nhau, dễ hơn nhiều so với Nhân tộc.
Ma giới có mười một vị ma quân, một vị ma quân còn đang bế quan, căn bản không quan tâm những chuyện này.
Hai vị ma quân tránh khỏi hỗn loạn, không tham gia.
Tám vị còn lại, trong đó Bạch Hồng và Triền Tâm đang thân thiết nóng bỏng.
Sáu người còn lại, Hoa Vụ một mình chiếm bốn người, Hoa Vụ cảm thấy đã đến lúc ngả bài rồi.
Cô dẫn đội ngũ tới, trước tiên đi tìm hai ma quân tránh khỏi hỗn loạn, không tham dự để nói chuyện phiếm.
Hai vị ma quân này rất không hiểu, bọn họ đã không tham dự rồi, sao còn tìm tới cửa?
Nhưng khi bọn họ nhìn thấy Minh Trúc, biểu tình mặc dù không hoảng sợ như các ma quân khác, nhưng cũng hơi sợ hãi.
Chuyện năm đó họ không tham gia.
Nhưng quá trình thì bọn họ đều rõ ràng.
Hắn vậy mà vẫn còn sống......
Minh Trúc không tham gia đàm phán, hắn ngồi ở một bên, chống cằm nhìn thiếu nữ ngồi ở thủ tọa*, ánh mắt lưu luyến ôn nhu không nói nên lời.
*thủ tọa: chỗ của người chủ trì.
Nhưng trong mắt hai vị ma quân khác, lại là quỷ dị không nói nên lời, luôn cảm thấy trong ánh mắt kia cất giấu âm u và điên cuồng.
Hoa Vụ không để ý ánh mắt Minh Trúc, nghiêm túc làm việc: "So với biến thành như bọn họ, ta cảm thấy quy thuận càng tốt hơn, hai vị ma quân, các vị cảm thấy thế nào?"
Một ma quân trong đó nhìn lên người mấy ma quân cách đó không xa.
Hai người bọn họ, chống lại bốn người......!còn có Minh Trúc nhìn không ra sâu cạn, phần thắng quả thật không lớn.
Truyện Quan Trường
Hai ma quân liếc nhau, một vị ma quân hỏi: "Ngươi......!muốn chúng ta làm gì?"
Hoa Vụ trầm ngâm một lát, nói: "Ma giới bị chia tách đã vạn năm, ta cảm thấy đã đến lúc thống nhất.
Hy vọng hai vị ma quân vì Ma giới được thống nhất mà góp một phần lực!"
Hai ma quân: "......"
"Nếu các ngươi không đồng ý." Hoa Vụ dừng lại một chút, nhìn về phía bốn vị ma quân khác, mặt mày đột nhiên nhiễm ý cười, tựa hồ rất chờ mong: "Vậy đành phải đi làm bạn với bọn họ.
Thống nhất giống nhau cũng khá tốt."
"!!!"
Ai muốn thống nhất giống nhau!!
Uy hiếp!!
Uy hiếp trần trụi!!
......
......
Dưới sự uy hiếp của việc làm bạn với các ma quân khác, hai ma quân bị ép phải đồng ý, cống hiến vì một Ma giới được thống nhất.
Lúc đưa Hoa Vụ đi ra ngoài, một vị trong đó nhìn Minh Trúc đi xa, lá gan lớn hơn một chút, "Vị cô nương này......!ngươi và ma quân Minh Trúc có quan hệ gì?"
Trên người Hoa Vụ có ma khí của Minh Trúc.
Nhưng nàng lại là người làm chủ......
Từ khi Minh Trúc xuất hiện đến bây giờ rời đi, cũng không nói được mấy câu.
Hoa Vụ bỏ tay xuống, "Hỏi chuyện này làm gì?"
Ma Quân nói, "......!Thì......!Chỉ hỏi thôi."
Hoa Vụ: "Các ngươi rất sợ hắn?"
Ma Quân: "......"
Có thể không sợ sao?
Hoa Vụ nhìn Minh Trúc cách khá xa, bắt đầu hóng chuyện: "Các ngươi nói cho ta biết, vì sao lúc trước hắn bị phong ấn."
"Ngươi......!không biết ư?"
Hoa Vụ mỉm cười, ta biết thì còn hỏi ngươi à.
Ma Quân bị Hoa Vụ nhìn chằm chằm, cơ mặt run rẩy, một hồi lâu mới nói: "Ma, ma quân Minh Trúc, năm đó......!tu luyện cấm thuật."
"Cấm thuật?"
Ma Quân liếc mấy ma quân đã mất đi linh hồn kia, "Cô nương cho rằng ma quân thật sự có thể dễ dàng bị chế thành con rối như vậy sao?"
Đó là cấm thuật!
Năm đó Minh Trúc không biết lấy đâu ra một phần sót lại trong quyển sách cổ nào đấy, bên trong đều là cấm thuật.
Ma Quân chuyển đề tài, "Cấm thuật không phải mấu chốt......"
"Mấu chốt là gì?"
Ma Quân hạ thấp giọng, "Là huyết mạch của hắn.
Hắn xuất thân từ Ma Di Sơn nhất tộc, là huyết mạch cuối cùng của Ma Di tộc."
"Có gì đặc biệt?"
"Bắt đầu từ ma thần......"
Sức mạnh của ma thần thuộc về bản thân, người khác không cách nào cướp lấy, sự cường đại của ma thần, vĩnh viễn thuộc về bản thân hắn.
Nhưng huyết mạch Ma Di tộc không giống vậy......
Tộc của hắn,