Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Vân Cẩm Ngọc vốn tưởng rằng bây giờ mình đã rất mạnh, chỉ là một tâm ma nhỏ nhoi, sao có thể là đối thủ của nàng.
Nhưng tâm ma này......
Không thích hợp!
Nó quá mạnh.
Tu vi của mình cũng đã sắp lên Hoá Thần, ở trước mặt nó, lại là hoàn toàn không đủ nhìn.
Trực giác mách bảo Vân Cẩm Ngọc phải rời khỏi nơi này, nàng ta yếu ớt tung một chiêu, lập tức chạy về phía bên kia.
Rầm ——
Vân Cẩm Ngọc đụng phải lá chắn vô hình, cả người bật ngã trở lại hẻm nhỏ.
Tâm ma đuổi theo, nắm lấy tóc nàng, ấn nàng ở trên mặt đất.
Mặt Vân Cẩm Ngọc dán vào mặt đất, nàng thấy trong bóng tối hiện ra một thân ảnh màu đỏ, bên cạnh đó còn có một bóng dáng nhỏ nhắn.
Khương Hào!
Khóe mắt của Vân Cẩm Ngọc như muốn nứt ra, giãy giụa, "Ngươi là tâm ma của ta! Vì sao ngươi lại giúp đỡ nàng ta!"
Tâm ma và bản thể vốn dĩ đã không đồng lòng, cái tâm ma muốn chính là thay thế bản thể.
Cho nên tâm ma cảm thấy cái bản thể này của nó hơi ngốc......!Sao lại hỏi được vấn đề như vậy.
Đương nhiên là ai có thể làm nó mạnh lên, nó sẽ giúp người đó.
Hoa Vụ nhìn Vân Cẩm Ngọc bị tâm ma ấn, tiếc thay nàng: "Ngươi nên trốn đi, vì sao còn muốn gây sóng gió chứ."
Vân Cẩm Ngọc: "......"
"Còn phải phiền ta hai lần, ngươi cũng thật nghịch ngợm, lần sau không cho phép làm vậy nữa." Hoa Vụ giống một người trưởng bối từ ái, nhưng giây tiếp theo cô đã lấy cây búa ra, lạnh lùng phân phó tâm ma, "Giữ nàng."
......
......
Mai khai nhị độ* Vân Cẩm Ngọc bị Hoa Vụ kéo lê tới trước mặt hai tên ma tu kia, đặt ở giữa bọn họ, "Cho các ngươi."
*Mai khai nhị độ (梅开二度): một thành ngữ, ý là cùng một chuyện mà thành công hai lần, hay ở hiện đại, mai khai nhị độ ý nói có cảnh bị lặp trong video.
Ma tu: "......"
Hai tên ma tu bị Vân Cẩm Ngọc hút đi hơn phân nửa sức mạnh, nhưng còn không nguy hiểm đến tính mạng, lúc này cũng còn chút sức lực.
Bọn họ mờ mịt mà nhìn Hoa Vụ và Minh Trúc, cùng với tâm ma cả người mập ra không ít kia dần dần biến mất trong màn đêm.
......
......
Sau lần Vân Cẩm Ngọc bị ấn xuống này, ngày hôm sau Hoa Vụ đã nhận được nhắc nhở của tuyển thủ sờ cá Diệt Mông, tất cả công việc đều đã hoàn thành.
Hoa Vụ lập tức nộp đơn xin rời đi.
Sau khi hoàn thành công việc, Hoa Vụ cảm thấy không khí trong Kim Diệu Cung cũng trong lành hơn không ít, nhìn ai cũng thuận mắt.
"Chủ tử......" Sơn Linh bay ở bên cạnh Minh Trúc, chỉ vào Hoa Vụ cười có hơi quỷ dị, "Đầu óc nàng ta có phải lại hỏng rồi không?"
Minh Trúc liếc nhìn hắn một cái, "Ngươi rảnh lắm hả?"
Sơn Linh: "......"
Quả nhiên chủ tử không còn yêu hắn!
Sơn Linh u oán mà bay đi ra ngoài.
Minh Trúc đẩy quyển sách đang chờ hắn xem trong tầm tay, nhìn về phía người đang ở ghế dựa bên dưới, "Gần đây nàng rất vui vẻ?"
"Cũng được." Công việc kết thúc ai mà không vui chứ?
Minh Trúc cảm thấy gần đây nàng không phải vui vẻ bình thường, nhưng hắn cũng không biết nàng vui vẻ vì cái gì, vui vẻ vì ai......
Ánh mắt Minh Trúc hơi tối lại, "Lên đây."
Tâm tình Hoa Vụ rất tốt, không so đo với Minh Trúc, đứng dậy đi lên, ngồi luôn vào bên cạnh hắn, "Làm sao?"
Minh Trúc nắm cổ tay cô, ma khí từ cổ tay xâm nhập vào.
Hoa Vụ đã quen với ma khí của Minh Trúc, không có cảm giác gì, tùy ý ma khí của hắn du tẩu ở trong thân thể.
Ma khí dạo một vòng trong thân thể Hoa Vụ, Minh Trúc đột nhiên vung tay lên, cửa chính điện chậm rãi khép lại, âm thanh của hắn vang lên, "Không phải nàng thích cái ghế dựa này sao?"
"Ờm......!ừ?"
Hoa Vụ nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú phóng đại kia, chớp chớp mắt, cảm giác mềm mại trên cánh môi, làm cô còn hơi mờ mịt.
Ban ngày ban mặt......
Hoa Vụ ngẫm lại rất nhiều lúc, hắn đều là đột nhiên muốn dính người là dính ngay, căn bản mặc kệ lúc nào, trường hợp nào.
Tùy hứng đến cực điểm.
Hoa Vụ còn đang hoảng hốt, giọng của Minh Trúc lại vang lên, "Lúc trước nàng nói, ta đi lên Vạn Cốt Sơn, nàng sẽ song tu cùng ta, hiện tại, có phải nàng nên thực hiện lời hứa này hay không."
Hoa Vụ sửng sốt, ở chỗ này?
Minh Trúc mơ hồ đáp: "Ừm."
Mùi hương kỳ dị của Huyết Hồn Hoa mà Hoa Vụ ngửi được càng ngày càng nồng đậm, tim đập liên hồi......!có cần hoang dại vậy không?
Hiển nhiên Minh Trúc đã dự mưu rất lâu cho chuyện này, tên đã được lên cung thì không có đường quay đầu.
Hồng y từ ghế xương trắng buông xuống, trải đầy trên đất, tóc đen quấn quýt trên ghế