Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Người đàn ông lịch sự trả lời: "Vẫn ổn."
Tiết Thải Tĩnh: "Tôi tên Tiết Thải Tĩnh, đây là bạn tốt của tôi, Bạch Ngu."
Ánh mắt của người đàn ông dừng lại trên mặt Bạch Ngu trong chốc lát, hơi gật đầu: "Thịnh Ý".
Chu Nhân Nhân bị hắn liếc mắt nhìn một cái thì tinh thần có hơi hoảng, lộ ra một nụ cười, "Ngụ ý trong tên của Thịnh tiên sinh không tệ, vạn sự thắng ý."
Thịnh Ý phát hiện mình vừa nói tên xong, hư ảnh trong góc liền trực tiếp bay tới, vuốt cằm vây quanh hắn, giống như đang đánh giá vật kỳ dị gì đó.
Đôi mắt Thịnh Ý nhìn thẳng, làm lơ cô, giọng điệu lạnh nhạt nói với hai nữ sinh phía trước: "Bọn họ sắp đi mất rồi."
"A......"
Tiết Thải Tĩnh tỏ vẻ xin lỗi, kéo Chu Nhân Nhân đi về lên phía trên.
Hoa Vụ chắn trước mặt Thịnh Ý, hắn trực tiếp cất bước đi, giống như chuẩn bị xuyên qua thân thể cô.
Hoa Vụ không nhúc nhích, mắt thấy Thịnh Ý sắp đụng phải cô, thân thể nghiêng sang một bên, đi ngang qua hắn.
"Anh có thể nhìn thấy tôi nhỉ."
Âm thanh chắc chắn của thiếu nữ bỗng chốc vang lên bên tai Thịnh Ý.
Thịnh Ý: "......"
Hắn làm bộ như không nghe thấy, đi theo hai người phía trước lên tầng hai.
Bọn họ đi lên, lại phát hiện chỉ có hành lang tối thui, vừa rồi còn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện, lúc này dường như cũng không nghe thấy được.
"Sao lại thế này......!hướng dẫn viên du lịch?"
"Hướng dẫn viên du lịch?!"
Tiết Thải Tĩnh hô hai tiếng, nhưng chỉ có tiếng đáp trả kỳ quái.
Không ai đáp lại, sắc mặt Tiết Thải Tĩnh khẽ biến, hoảng sợ, "Sao lại không thấy bọn họ?"
"Điện thoại không có tín hiệu." Chu Nhân Nhân cầm điện thoại di động, một tín hiệu cũng không có.
Lúc ánh mắt Thịnh Ý đảo qua bốn phía, nhân cơ hội quan sát Hoa Vụ, phát hiện bộ dạng của cô cũng hơi kỳ lạ, không phải cô làm sao?
Thịnh Ý đi lên phía trước, bọn họ dò lại tất cả những nơi đã từng đi, không tìm thấy bất cứ ai khác, thậm chí không có cả cầu thang.
Mặc kệ là đi về hướng nào, đều sẽ trở lại hành lang.
"Chúng ta sẽ không thật sự gặp ma chứ?" Tiết Thải Tĩnh ôm cánh tay Chu Nhân Nhân, cả người phát lạnh, gian nan nuốt nước miếng.
Đáy lòng Chu Nhân Nhân cũng có chút hoảng hốt, nhưng dù sao cũng là nhân tài cao cấp đã từng xuyên không, nhìn qua bình tĩnh hơn Tiết Thải Tĩnh một chút.
"Có phải chúng ta bị ma che mắt không?"
Cầu thang biến mất, đi thế nào cũng phải trở lại hành lang này, đây không phải là ma che mắt thì là cái gì?
Thịnh Ý rũ mắt sờ móc khoá thỏ con trên khóa kéo ba lô.
"Thịnh tiên sinh......!Thịnh tiên sinh, anh đang nghĩ gì vậy? Chúng ta phải tìm cách......!lỡ như thật sự có thứ gì đó bẩn thỉu thì làm sao bây giờ?"
Thịnh Ý ngước mắt lên, "Nếu bọn họ phát hiện chúng ta biến mất, sẽ tới tìm chúng ta, không cần khẩn trương."
"......"
Tiết Thải Tĩnh không được an ủi một chút nào.
Bây giờ các cô đang bị ma che mắt, vậy gặp ma......!còn xa sao?
Tầm mắt Thịnh Ý đảo qua bốn phía, biến mất?
Bóng dáng vừa rồi còn ở trong phạm vi tầm nhìn của hắn kia, lúc này không biết đã đi chỗ nào.
"Tôi đi xem thử những phòng đó một chút."
"Chúng tôi đi cùng anh!" Tiết Thải Tĩnh lập tức nói.
......
......
Công ty đã sắp xếp một số phân đoạn liên kết đặc biệt để du khách có thể cảm thấy niềm vui thực sự của cuộc thám hiểm.
Nhưng lần này......
Hoa Vụ nhớ rõ mình không viết.
Hơn nữa nơi này bọn họ đã thăm dò trước, cũng không có ác linh.
......!Tất nhiên cũng có thể là trình độ của đại sư trong công ty quá kém.
Linh thể tìm linh thể, sẽ thuận tiện hơn một chút.
Hoa Vụ nhanh chóng nhìn thấy trong một khe hở, một linh thể cả người vặn vẹo chen ở bên trong.
Hoa Vụ thò lại gần, "Cô đang làm gì vậy?
Linh thể bị doạ cho nhảy dựng lên, xoay đầu một vòng, lộ ra một đôi mắt đỏ như máu.
Ác linh......
"Sinh hồn?" Thanh âm của ác linh khô khốc.
Thân thể chưa tử vong, nhưng linh hồn rời khỏi thân thể, đều được gọi là sinh hồn.
"Oa, cô thật có kiến thức!" Hoa Vụ vỗ tay bộp bộp, "Bình thường đều không có ai nhận ra đâu."
Kim Bất Thị đều là sau khi nhìn thấy ảnh chụp của Bạch Ngu, mới biết được cô là sinh hồn, thân thể bị người khác chiếm đoạt.
Tất nhiên là......!Kim Bất Thị, loại hàng tuyển thủ bị lỗi bước nửa chân vào huyền môn này, trình độ của hắn không thể đại biểu cho những người khác trong huyền môn.
Nhưng mà những linh thể khác, cũng chỉ số ít mới có thể nhìn ra cô là sinh hồn.
"......"
Khuôn mặt coi như thanh tú của ác linh rõ ràng vặn vẹo xuống.
Ác linh này nhìn qua còn chưa hoàn toàn mất đi lý trí, cô ta chen chúc trong khe hở, không nhúc nhích, đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm Hoa Vụ.
Nhưng vào lúc này, cô ta đột nhiên thò đầu ra, cắn về phía