Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Chu Nhân Nhân ra khỏi khách sạn như thế nào cô cũng không nhớ rõ, trên đường thiếu chút nữa bị xe đụng phải, cả người mới phục hồi lại tinh thần.
Cô ngã xuống vỉa hè, mồ hôi lạnh chảy dọc theo sống lưng.
Khuôn mặt giống hệt thân thể này của cô, không ngừng hiện lên trước mắt.
Cô chiếm thân thể này......
Cô ấy có muốn trở lại cơ thể không?
Đáy lòng Chu Nhân Nhân rất hoảng, chuyện này so với chuyện của Tề Cảnh càng làm cho cô cảm thấy khó giải quyết.
Brừ brừ ——
Brừ ——
Tiếng rung của điện thoại di động không ngừng vang lên.
Lặp đi lặp lại hồi lâu, Chu Nhân Nhân mới run tay bắt máy: "Alo......"
"Tiểu Ngu? Cậu làm sao vậy? Sao giọng nghe không đúng lắm......!bị bệnh à?"
"Thải Tĩnh......" Chu Nhân Nhân nghĩ đến cái gì đó, cầm lấy điện thoại, vội vàng nói: "Thải Tĩnh, có phải cậu quen đại sư không."
Cô không thể ngồi yên chờ chết!
Cơ thể này là của cô, không thể để cô ấy trở lại.
Không thì cô phải làm sao bây giờ?
Tiết Thải Tĩnh: "Tiểu Ngu, cậu làm sao vậy?"
"Chúng ta gặp mặt rồi nói."
"Ừ, được."
Chu Nhân Nhân cúp điện thoại, chạy tới gặp Tiết Thải Tĩnh.
Cô ta không dám nói thật, chỉ có thể nói gần đây mình luôn xui xẻo, còn nhìn thấy một vài thứ kỳ quái, để Tiết Thải Tĩnh giới thiệu đại sư cho mình.
Cô ta biết Tề Cảnh quen biết Chung đại sư.
Nhưng những người đó quá lợi hại, cô ta sợ bọn họ nhìn ra manh mối.
Càng không dám để Tề Cảnh biết, mình không phải vợ thật sự của hắn.
Người đàn ông kia bây giờ vốn đang tức giận, nếu phát hiện mình không phải là vợ của hắn, hắn sẽ làm gì mình chứ?
Vì vậy, cô ta không thể tìm những người đó.
"Cái này ngược lại không thành vấn đề." Tiết Thải Tĩnh vừa an ủi Chu Nhân Nhân vừa nói: "Vị đại sư kia rất lợi hại, chờ tớ hẹn một chút, liền mang cậu đi tìm ông ta."
Cô ta dừng lại một chút, lại nói, "Nhưng mà......!chuyện này có cần nói cho Tề Cảnh không?"
"Không cần!" Chu Nhân Nhân bắt lấy Tiết Thải Tĩnh, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra một nụ cười: "Gần đây quan hệ của bọn tớ không tốt lắm, tớ không muốn Tề gia biết những chuyện này."
Tiết Thải Tĩnh đương nhiên biết quan hệ gần đây của cô và Tề Cảnh không tốt.
Những bức ảnh vốn là do cô ta gửi đi.
"Được, không sao đâu Tiểu Ngu, tớ ở bên cậu."
"Cám ơn cậu."
"Quan hệ của chúng ta, nói những lời này làm gì......!vậy tớ đi hỏi một chút xem khi nào đại sư có thời gian."
......
......
Hoa Vụ ngồi ở chỗ trống phía sau hội trường, nhìn người đàn ông trên sân khấu được ánh đèn bao phủ, nói chuyện không nhanh không chậm, tự tin thong dong, rất có phong thái học giả.
Hoa Vụ chậc một tiếng, đáng tiếc dưới lớp túi da kia lại không phải là kẻ tốt lành gì.
Sau khi Thịnh Ý kết thúc thì phát hiện Hoa Vụ vẫn còn đang ngồi ở phía sau, có chút ngoài ý muốn.
Hắn nói chuyện với mọi người xong, đi về phía cô, thừa dịp không có người chú ý, kéo cô rời khỏi hội trường.
"Thịnh tiên sinh, người quỷ thụ thụ bất thân." Hoa Vụ rụt tay về phía mình, kiêu căng nâng cằm: "Đừng kéo lung tung!"
"......"
Người quỷ thụ thụ bất thân......
"Tôi đưa cô trở về?"
Hoa Vụ chuyên gia được xe chuyện dụng đón đưa, ngược lại không cự tuyệt, đi theo hắn đến bãi đỗ xe.
Hoa Vụ lên xe thì phát hiện trên chỗ ngồi có một phong thư, đồ trong phong thư đã lộ ra một nửa.
Là ảnh chụp.
Còn là ảnh của một cô gái!
Wow!
Hoa Vụ: "......"
Không phải là ta muốn nhìn, là tự nó lộ ra.
Hoa Vụ trấn định cầm trong tay bắt đầu lật xem.
"Oa..." Hoa Vụ liên tiếp xem mấy tấm, "Thịnh tiên sinh, không nhìn ra anh còn có sở thích sưu tầm ảnh của mỹ nữ."
Thịnh Ý ghé mắt, nhìn thấy ảnh chụp trong tay Hoa Vụ, khóe mắt khẽ giật lên, "Không phải của tôi."
Hoa Vụ cười như không cười, lật qua ảnh chụp, ở phía sau nhìn thấy một ít tư liệu cơ bản.
Nhìn qua rất giống ảnh xem mắt.
"Người này đẹp đấy." Hoa Vụ lấy ra một tấm, "Anh xem làn da trắng nõn xinh đẹp, chân dài......"
"Người này cũng không tồi......"
"Người này cũng tốt."
"Ế......!chị gái tập thể hình này được, ngực lớn."
Hoa Vụ giống như đang tuyển phi, nhìn rất say sưa, ai cũng khen đẹp, ai cũng đều không tồi.
Thịnh Ý: "......"
Thịnh Ý thu hết ảnh lại, ném vào hòm đựng đồ của ghế phụ.
Hoa Vụ bị thu