Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Thịnh ý rời khỏi nhà ma, trở về chung cư.
Vừa đến cửa đã phát hiện đã có người đứng ở ngoài.
"Tiểu Ý.
"
"Mẹ.
"
Người phụ nữ vốn dĩ đang vui vẻ, theo tiếng mẹ này, chậm rãi phai nhạt, cuối cùng quy về lạnh lùng.
Người phụ nữ nghiêm mặt, lạnh lùng hỏi: "Mẹ sắp xếp cho con xem mắt, tại sao con không đi?"
Thịnh Ý mở cửa vào nhà, "Con không có ý định kết hôn.
"
"Vì sao con không chịu thông cảm cho nỗi khổ tâm của mẹ một chút chứ, mẹ chỉ là muốn sau này con có người chăm sóc, chẳng lẽ con muốn bị bệnh cũng không có người chăm sóc?"
Ngụy Lệ Dung đuổi theo Thịnh Ý vào cửa, thanh âm dần dần trở nên bén nhọn.
"Tao cực cực khổ khổ nuôi mày lớn, vì sao mày lại đối với tao như vậy?"
"Tao đã làm gì sai?"
"Tại sao tao lại phải trải qua những điều này!"
"Thịnh gia các người đều là bạch nhãn lang!"
Ngụy Lệ Dung nói vài câu đã bắt đầu kích động, lớp trang điểm xinh đẹp cũng không cách nào che dấu sự dữ tợn trên mặt bà ta.
Thịnh Ý mặc kệ cho Ngụy Lệ Dung náo loạn.
Chờ bà ta nháo xong, cầm lấy đồ của bà, "Thời gian không còn sớm nữa, trở về đi.
"
Ngụy Lệ Dung đoạt lấy túi xách và áo khoác, "Nếu em trai mày vẫn còn sống, nó nhất định sẽ rất nghe lời, sẽ không giống mày! ! máu lạnh y hệt bố của mày!! Sao lúc trước chết lại không phải là mày!"
Rầm ——
Cửa căn hộ đạp đổ.
Thanh âm thật lớn kia chấn đến thân hình thẳng tắp của người đàn ông khẽ run lên.
Hắn cởi áo khoác ra, thô bạo giật cổ áo sơ mi, chống lên mặt bàn, con ngươi dưới tròng kính một mảnh u ám.
—— Sao lúc trước chết lại không phải là mày.
Những lời này phảng phất còn quanh quẩn trong phòng khách trống trải.
Thịnh Ý đứng một lát, đi vào phòng ngủ.
Khi cửa bị đóng, ánh sáng yếu ớt bị chặn lại, phòng khác trống trải lâm vào trong bóng đêm.
! !
! !
Ngày hôm sau khi Thịnh Ý đi tìm Hoa Vụ, được thông báo rằng cô không có ở đây.
"Cô ấy đi đâu?"
Hồi sáng hắn đã gửi tin nhắn, nói cho cô thời gian mình tới.
Thế mà cô lại chạy ra ngoài! !
"Đi Tề gia! ! " Lư Từ hơi do dự, "Gần đây bà chủ rất thích đi Tề gia.
"
"Tề gia?"
"Đúng! ! "
"Cám ơn.
"
Thịnh Ý xoay người lên xe.
Lư Từ: "! ! "
Vừa rồi không biết có phải ảo giác của hắn hay không, luôn cảm thấy Thịnh tiên sinh nhìn qua hào hoa phong nhã, rất lễ phép lại có hơi dọa người.
Lư Từ nhìn xe của Thịnh Ý rời đi, quay đầu đã thấy Kim Bất Thị kẹp một cái túi xách, cà lơ phất lơ đi tới.
"Quản lý Kim, anh làm gì thế?"
Kim Bất Thị: "Bà chủ bảo tôi liên lạc nói tình cảm với đồng nghiệp.
"
"???"
Kim Bất Thị nói thẳng ra một chút: "Kéo bọn họ xuống nước.
"
Lư Từ: "! ! "
(Truyện được đăng tại w a t t p a d Thời Lam Yên)
! !
! !
Biệt thự tề gia.
Hôm nay Tề gia đặc biệt náo nhiệt, Chu Nhân Nhân muốn ly hôn với Tề Cảnh.
Nam chính ngược văn đều là cặn bã, trong khoảng thời gian này Tề Cảnh đều ở cùng với Tiết Thải Tĩnh, đó là quang minh chính đại ngược Chu Nhân Nhân.
Sau khi trở mặt, Tiết Thải Tĩnh cũng lộ ra bộ mặt thật.
Làm trò ở trước mặt cô ta, ở Tề gia anh anh em em với Tề Cảnh.
Chu Nhân Nhân trong cơn giận dữ đề nghị ly hôn, ai ngờ Tề Cảnh lại có thể một lời đã đáp ứng.
Chu Nhân Nhân vốn tưởng rằng mình có thể được chia cho một khoản tiền, nhưng Tề Cảnh lại lấy ra một phần hợp đồng trước hôn nhân, bên trong viết rất rõ ràng, một phân tiền cô ta cũng không chiếm được.
Không chỉ như thế, Tề gia còn sẽ rút vốn khỏi Bạch gia.
Chu Nhân Nhân vừa rời khỏi Tề gia đã bị cha Bạch nghe được tin tát hai cái bạt tai, giận dữ chỉ vào cô ta mắng mười phút đồng hồ.
Cha Bạch đương nhiên là Hoa Vụ nghĩ cách thông báo cho.
Ly hôn là chuyện lớn như vậy, làm sao có thể không để cha chứng kiến chứ.
Ly hôn là kết cục đã định, cha Bạch không có khả năng náo loạn ở trước cửa Tề gia, chỉ có thể kéo Chu Nhân Nhân trở về.
Hoa Vụ đi theo Chu Nhân Nhân đến Bạch gia, xác định tình cha nặng như núi thì chậm rãi quay về.
Cô lắc lư đến hơn tám giờ tối, mới trở lại vùng ngoại thành.
Đi ngang qua một ngã tư, trong bóng tối đột nhiên xuất hiện một người, trực tiếp ấn cô vào trong xe.
Hoa Vụ thấy rõ đối phương là ai, che ngực lại: "Thịnh tiên sinh, làm tôi giật cả mình, tôi còn tưởng hơn nửa đêm