Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Hoa Vụ vừa đi vào nhà đã nhìn thấy Hạ Hòe Phong nằm trên sô pha, nghe thấy cô vào cửa, liền bắt đầu ai ui ai ui.
"! ! "
Cô biết lần này là Hạ Hòe Phong giả vờ, trong cốt truyện cũng cố ý lừa nữ chính trở về như vậy.
"Con còn biết trở về.
" Văn Mạn Ngưng từ phòng bếp đi ra: "Mẹ còn tưởng rằng cánh của con cứng rồi, cũng lại không quan tâm chúng ta nữa.
"
Hoa Vụ: "! ! "
Chuyện tốt nữ chính làm.
Văn Mạn Ngưng: "Con nhìn bố con đi, đều bị con làm cho tức chết rồi!"
"! ! "
Hoa Vụ thay giày, đi đến ghế sô pha bên kia, quan tâm hỏi: "Bố, bố thế nào rồi?"
"Ôi! ! " Hạ Hòe Phong ôm ngực: "Tim của bố! ! cái đồ nhãi ranh không nghe lời, con còn trở về làm gì hả.
"
Hoa Vụ: "Chúng ta đi bệnh viện đi.
"
Hạ Hòe Phong vừa nghe thiếu chút nữa ngồi dậy, "Bố không đi bệnh viện, để cho bố chết đi, miễn cho bị con chọc tức chết.
"
Hoa Vụ: "Bố, đang yên đang lành sao lại ngất xỉu, con thấy vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra thì tốt hơn.
"
"Bố không đi!"
"Vậy thì không được, phải đi.
"
Hạ Hòe Phong từ chối đến bệnh viện kiểm tra, nói nhiều thêm vài câu, ông ta liền nổi giận.
Ông ta gọi Văn Mạn Ngưng lại đây: "Hôm nay là chúng ta lên lớp cho con, con làm sao lại còn dạy dỗ ngược lại chúng ta.
"
Hoa Vụ bị bắt ngồi vào ghế sô pha, đối mặt với hội đồng xét xử của gia đình.
Hạ Hòe Phong đã ngồi dậy, gương mặt cứng đờ, đặc biệt tức giận: "Bố mẹ không đồng ý cho con kết hôn với thằng nhóc kia là bởi vì chúng ta không coi trọng cậu ta.
"
Từ lần đầu tiên Hạ Hòe Phong nhìn thấy Diệp Chí Dương đã không thích hắn lắm.
Con gái luôn nói với bọn họ Diệp Chí Dương tốt như thế nào, nhưng hắn nhờ người hỏi thăm, những thứ đó đều là giả.
Nhưng con gái nói gì cũng không nghe, còn lén lút đi lấy giấy chứng nhận kết hôn, chạy đến quê nhà Diệp Chí Dương tổ chức hôn lễ.
"Con thật sự là muốn tức chết bố mẹ.
" Hốc mắt Văn Mạn Ngưng đều đỏ lên.
"! ! "
Không thể biện minh – Hoa Vụ, chỉ có thể im lặng không nói.
Người làm công bị mắng là chuyện bình thường.
Vấn đề nhỏ.
Không hoảng hốt.
! !
! !
Hôm nay Hoa Vụ không phản bác, cũng không nói tốt giúp Diệp Chí Dương, hai vợ chồng kẻ xướng người họa một hồi đã không nói nổi nữa.
Hai người liếc nhau một cái, đứa nhỏ này không đúng lắm! !
"Hạ Dư, có phải thằng nhóc kia ức hiếp con không?"
"Không có.
" Ta còn ức hiếp hắn không ít.
"Thật là không có?" Trước đó bọn họ vừa thấy mặt, nói tới những vấn đề này, con bé đều liên tục nói những lời tốt đẹp cho Diệp Chí Dương, hận không thể nạm một cái viền vàng lên cho hắn.
Bọn họ cũng không hiểu nổi, Diệp Chí Dương rốt cuộc là mê hoặc con gái của họ như thế nào nữa.
Nhưng bây giờ cả hai đều đã lãnh chứng, đám cưới cũng đã tổ chức.
Con gái cũng là tám con trâu đều kéo không trở lại, bọn họ có thể làm sao bây giờ?
Mặc dù hai người tức giận, nhưng vẫn yêu thương con gái.
Cứ truy hỏi mãi, đều chỉ nhận được câu trả lời phủ định, hai người bán tín bán nghi.
"Ăn cơm trước đi! ! "
"! ! " Cuối cùng cũng có thể ăn cơm.
Cơm nước xong, Hoa Vụ móc một văn kiện trong túi ra: "Bố, thứ này con để ở chỗ hai người nhé.
"
"Cái gì! ! " Hạ Hòe Phong mở túi tài liệu ra, "Giấy chứng nhận bất động sản?"
Hoa Vụ tùy tiện tìm một cái cớ: "Đồ đạc của con luôn để lung tung, để ở chỗ con, lỡ sau này không tìm thấy thì sẽ rất phiền toái.
"
"Bây giờ mới biết bố mẹ tốt?"
"Hai người là tốt nhất.
"
Hạ Hòe Phong hừ lạnh một tiếng, bảo Văn Mạn Ngưng cất đồ đi.
Hôm nay Hoa Vụ tới đây, thứ nhất chính là đem giấy chứng nhận bất động sản để ở bên này, thứ hai chính là để cho bọn họ đi kiểm tra sức khỏe.
Cho nên cô cũng không vội vàng rời đi, ngược lại hẹn trước một cuộc khám sức khỏe, chờ ngày mai dẫn bọn họ đi.
Hạ Hòe Phong ngoài miệng nói không đi, nhưng thời gian trước luôn cãi nhau với con gái, ông ta tức giận muốn chết.
Thật vất vả con gái quan tâm đến mình, hòa hoãn quan hệ, ông cũng chỉ nói, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi theo đến bệnh viện.
! !
! !
Hạ Hòe Phong bị cao huyết áp, tim cũng có một số vấn đề, nhưng mà vấn đề cũng không nghiêm trọng, bình thường chú ý thì sẽ không sao.
Thân thể Văn Mạn Ngưng cũng không có vấn đề gì.
Lúc Hoa Vụ ở Hạ gia, điện thoại của Diệp