Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Dương Mai Phương.
====
Diệp Chí Dương không gọi điện thoại tới nữa, nhưng lại gửi tin nhắn cho cô.
[Diệp Chí Dương: Lúc nãy anh nặng lời quá, Tiểu Dư, em đừng giận, chúng ta giải quyết chuyện này trước được không?]
[Diệp Chí Dương: Cứ để như vậy, đối với ai cũng không tốt.
Chúng ta trả số tiền này đã, bên chỗ em có thể ứng ra năm vạn trước được không?]
[Hạ Dư: Chút tiền đó của anh còn không đủ tiền sinh hoạt, bây giờ em làm gì có tiền đưa anh?]
[Hạ Dư: Em muốn mua cái túi cũng không được, còn phải xin mẹ em, em gả cho anh vì cái gì chứ?]
[Hạ Dư: Bây giờ trong nhà còn thành ra như vậy, Diệp Chí Dương anh còn muốn sống nữa không vậy?]
[Hạ Dư: Anh còn muốn tiếp tục thì mau nghĩ cách giải quyết chuyện này cho em, không thì chúng ta ly hôn.]
Muốn ta đưa tiền, không có cửa đâu.
Hoa Vụ cho số hắn vào sổ đen, không để ý hắn nữa.
Vài ngày sau, Diệp Chí Dương dùng số khác gọi điện thoại cho cô, nói hắn đã giải quyết.
"Tiểu Dư, khi nào thì em về?"
"Sau này mẹ anh lại làm ra chuyện giống vậy thì phải làm sao?"
"Em yên tâm, anh đã nói với mẹ rồi, sau này bà ấy tuyệt đối sẽ không làm chuyện như thế này nữa."
"Chưa chắc đâu."
Hoa Vụ do dự ngoài miệng một lúc, sau đó mới đồng ý trở về.
Cô vừa vào cửa, mẹ Diệp đã sầm mặt, vừa khắc nghiệt vừa chanh chua.
"Cô còn biết đường về à?"
Hoa Vụ cười khẩy: "Đây là nhà con, sao con lại không biết đường về được?"
"Lúc trong nhà xảy ra chuyện, bóng dáng cô cũng không thấy, cô có xem nơi này là nhà sao?"
Tất nhiên là không!
Nhưng căn hộ này là của ta!
"Đây không phải việc tự mẹ chọc ra sao, mẹ giỏi thế thì tự giải quyết đi, trông cậy vào đám con cháu bọn con làm gì? Người lớn nên có dáng vẻ của người lớn, đừng luôn muốn đẩy phiền toái mình chọc ra cho con cháu giải quyết."
"???"
......
......
Có lẽ là Diệp Chí Dương nghe việc Hoa Vụ làm từ chỗ mẹ Diệp, vừa về tới nhà đã tìm cô.
Diệp Chí Dương còn chưa mở miệng, Hoa Vụ đã vứt ra một tin tức: "Ngày mai anh sắp xếp thời gian, bố em giúp chúng ta hẹn sếp Hoàng của công ty anh."
Lời Diệp Chí Dương nói đến bên miệng lại nuốt trở về.
"Sếp Hoàng?"
"Không phải anh muốn thăng chức sao? Chúng ta ăn với sếp Hoàng một bữa cơm."
"Thật sao?"
"Em lừa anh làm gì?" Hoa Vụ ngừng một chút: "Bố em nói sếp Hoàng luôn thích trà của nhãn hàng này, mai anh đi mua một ít đi, vẫn phải có lòng chút."
Diệp Chí Dương nhận lấy giấy ghi chú: "Được, ngày mai anh đi mua."
"Diệp Chí Dương, em đang nghĩ cách giúp cho tương lai của anh, bị khinh bỉ ở chỗ bố, bây giờ còn phải chịu đựng mẹ anh giận dỗi.
Bà ấy tự bị lừa, cũng đâu phải em không nhắc bà, bây giờ bà ấy còn tới trách em mặc kệ.
Em phải quản thế nào đây? Lời của em bà ấy có nghe sao?
Hy vọng mẹ anh yên phận một chút, đừng tìm em gây sự nữa, một ngày của em không có thời gian để lãng phí với bà ấy."
Diệp Chí Dương vừa nghe được tin mình muốn nghe, vui vẻ trong lòng, lập tức tiếp lời Hoa Vụ: "Tính mẹ anh nóng nảy, Tiểu Dư em yên tâm, anh sẽ nói với mẹ, sẽ không chọc em giận nữa."
"Lần sau bà ấy còn gây sự với em, thì đừng trách em không khách sáo."
"Được được được."
Hoa Vụ phất tay bảo hắn đi ra ngoài.
"Chờ đã, quần áo này của anh......!Mai cũng mua một bộ mới đi, để lại ấn tượng tốt cho người ta."
Diệp Chí Dương: "Hồi trước đều là em mua cho anh......"
Hoa Vụ liếc hắn qua khóe mắt: "Mai em không rảnh mới bảo anh tự đi, anh cho là một ngày của em rất rảnh rỗi sao?"
"......!Vậy anh tự mua."
Diệp Chí Dương còn tưởng trà mà Hoa Vụ nói nhiều nhất cũng chỉ một nghìn tệ, ai ngờ thứ đó vậy mà tới năm chữ số.
Nhưng nghĩ đến chỉ cần thăng chức, tiền lương không chỉ có chút tiền đó.
Cho nên phần lễ này cũng không tính là quá đắt.
Nhưng quẹt thẻ trả xong tiền trà, hắn không đủ tiền mua quần áo.
Cuối cùng gặp Nhan Huệ Vãn, giúp hắn trả tiền.
......
......
Ngày gặp giám đốc Hoàng, Hoa Vụ và Diệp Chí Dương cùng nhau đến nhà hàng.
Diệp Chí Dương không nhìn thấy Hạ Hòe Phong, "Bố không tới sao?"
"Em xin bố mới giúp, anh nghĩ ông ấy sẽ tới sao? Với cả mấy việc như vậy, sao