Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
"Người chắc chắn hai chữ này là Liên Hoài sao?" Hoa Vụ cũng tỏ ra nghi ngờ với trình độ văn hóa của sư phụ.
Tạ Lan cũng không tức giận, chỉ gật đầu: "Là Liên Hoài.
Lệnh bài như vậy, rất giống lệnh bài thân phận của đệ tử Trục Nguyệt Lâu......!Nhưng lại hơi không giống."
Hoa Vụ: "......"
Đương nhiên là không giống.
Người ta chính là thiếu chủ Trục Nguyệt Lâu —— thiếu chủ cũ.
"Hắn có thể là người của Trục Nguyệt Lâu." Tạ Lan hiển nhiên không quá để ý đối phương là ai, đưa lại lệnh bài cho Hoa Vụ.
Lệnh bài xoay hai vòng ở trong tay Hoa Vụ, hai mắt cô sáng ngời, "Sư phụ, nếu hắn có thể sống sót, con có thể giữ hắn lại không?"
"Vì sao?"
Vì sao......
Hoa Vụ linh quang chợt lóe: "Con cũng muốn nhận đồ đệ!"
Tạ Lan: "Chính con còn chưa có xuất sư, nhận đồ đệ cái gì?"
Hoa Vụ: "......"
Ta cảm thấy......!Ta có thể!
Đáng tiếc Hoa Vụ cảm thấy cũng vô dụng, Tạ Lan không cảm thấy như vậy.
Tiểu đồ đệ này của hắn tuổi còn không có lớn bằng người ta, còn muốn nhận người ta làm đồ đệ......!Hơn nữa đó còn là một người xa lạ lai lịch không rõ ràng.
Có phải đầu óc của tiểu đồ đệ bị kích thích hỏng rồi không?
Mày của Tạ Lan càng nhíu sâu hơn, có phải hắn ép nàng gấp quá rồi không?
Tạ Lan từ chối thỉnh cầu nhận đồ đệ của Hoa Vụ, cũng đẩy xe lăn đi đến một nhà gỗ khác, một lát sau cầm theo một ít thảo dược ra, một lần nữa cầm một cái bếp lò bắt đầu nấu thuốc.
Hoa Vụ nghĩ thầm bệnh nhân thật thảm.
Bên này còn chưa có uống xong, bên kia liền đưa đến một bát nữa.
Nhưng mà Hoa Vụ không nghĩ tới, thuốc này là cho cô uống.
Vui quá hóa buồn chính là nói cô.
"Vì sao chứ......" Hoa Vụ nhìn chén thuốc đen sì trong tay Tạ Lan kia, mặt tràn ngập kháng cự, "Con không bị bệnh."
"Ngưng thần tĩnh tâm." Tạ Lan cầm chén thuốc đưa tới trước mặt cô, "Uống vào, tốt cho con."
Hoa Vụ: "Nhà người khác ngưng thần tĩnh tâm đều là thuốc viên."
Vì sao đến lượt cô lại là nước thuốc chứ?
Chỉ mới ngửi mùi thôi, cô đã cảm thấy linh hồn bị ô nhiễm.
Hoa Vụ không muốn uống, Tạ Lan im lặng nhìn cô.
Hiển nhiên nếu hôm nay cô không uống chén thuốc này, Tạ Lan sẽ không buông tha cô.
Hoa Vụ ôm tâm trạng nặng nề, nhận chén thuốc, giống như trong tay là vật nặng ngàn cân, chầm chậm đưa đến bên miệng.
Tạ Lan vẫn nhìn chằm chằm cô như cũ, không cho cô một chút cơ hội gian lận.
Hoa Vụ chỉ có thể bóp mũi......
Nhịn một lần, gia tăng tình cảm!
Hoa Vụ uống thuốc xong, úp cái chén không xuống, ý bảo mình uống xong rồi.
Lúc này Tạ Lan mới chuyển động xe lăn, "Buổi tối ăn gà nướng."
"......"
Có tin ta hạ độc mi không!!
Hoa Vụ đi qua bên cạnh múc hai chén nước suối, ừng ực nuốt xuống bụng, xua tan cái vị đắng kỳ quái kia.
"Phù......"
Hoa Vụ cảm giác mình như sống lại một lần nữa.
Nhưng tưởng tượng đến phải giết gà......
Hoa Vụ chán nản đi đến trước lồng sắt, rũ mắt nhìn gà bên trong: "Gánh nặng sinh hoạt sớm muộn gì cũng đè gãy bờ vai nhỏ bé này của ta......"
Gà rừng đủ màu nằm sấp trên mặt đất run lên, đứng lên, dũng cảm nhìn vào bóng đen trước mặt: "Quác quác quác?"
Hoa Vụ giơ kiếm trong tay lên, trên mặt lộ ra nụ cười kỳ quái: "Vì tình yêu và hoà bình, dâng ra sinh mệnh của ngươi đi!"
Gà rừng: "Quác quác!!"
......
......
Ma đao của Hoa Vụ xoẹt xoẹt về phía gà rừng, thở hồng hộc làm bữa tối.
Cô còn chưa gọi người, Tạ Lan đã tự đi ra......!Dùng chân.
Hoa Vụ: "......"
Đến lúc ăn cơm, xe lăn cũng từ bỏ!
Hai chân Tạ Lan không có vấn đề gì, nhưng thân thể của hắn đúng là rất yếu, thường xuyên phải uống thuốc, còn cứ luôn ho khan.
Đại khái là cảm thấy ngồi xe lăn càng ít phải dùng sức, càng thoải mái hơn chút, cho nên phần lớn thời gian Tạ Lan đều dùng xe lăn thay đi bộ.
Hai người ngồi ăn gà nướng trong tiểu viện bị hoàng hôn bao phủ, núi non nơi xa đều bọc lên một tầng ánh sáng vàng ấm áp.
Ánh mắt Hoa Vụ nhìn vào ly rượu trước mặt Tạ Lan: "Sư phụ, con uống cùng người một chén."
Như này mà không uống một một ly, thì cũng không thể nói là năm tháng yên bình tốt đẹp.
Tạ Lan sửng sốt, một lát sau: "Cũng được, uống rượu cũng cần học, đi lấy