Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Phương pháp điều chế mê hồn hương không tính là khó, khó chính là các loại dược liệu cần trong đó, cùng với thứ tự cho vào, và thời điểm cho vào.
Bên ngoài tràn lan mê hồn hương chất lượng kém, có người thì thiếu dược liệu, có người thì trình tự cho vào không đúng, thời gian luyện chế sai.
Dẫn tới mùi hương sặc mũi, tác dụng quá chậm, khả năng mục tiêu có thể chạy trốn hoặc giết ngược rất lớn.
"Mê hồn hương có thể đốt để sử dụng, cũng có thể làm bột phấn để sử dụng, cách dùng của mỗi loại khác nhau, phương thức chế tạo cũng không giống.
Đốt để sử dụng, nên làm mùi giảm xuống, khiến người ta không thể phát hiện......"
Lúc Tạ Lan dạy học thỉnh thoảng sẽ thất thần.
Trừ bỏ chút tật xấu này, Tạ Lan có thể nói là dạy rất tỉ mỉ.
Đầu tiên Tạ Lan dạy Hoa Vụ cách chế bột phấn trước, hắn tự tay chế một lần, bảo Hoa Vụ nhìn các bước và động tác tay của hắn.
"Nhớ kỹ chưa?"
Hoa Vụ gật đầu.
"Khụ khụ......" Tạ Lan dùng khăn tay che miệng lại ho nhẹ hai tiếng, ý bảo Hoa Vụ tự thử: "Dựa theo ta vừa dạy con, thử chút xem."
Tạ Lan cũng không trông chừng cô, để cô tự tập làm ở phòng thuốc, hắn vào trong viện ngồi.
A Đồng lại lên núi một chuyến, xách theo không ít đồ vật.
Tạ Lan hỏi hắn lấy cái gì, A Đồng đưa luôn cho hắn xem.
Tất cả đều là một ít ám khí......
Tạ Lan: "......"
Lợn rừng này thành tinh sao?
......
......
Hoa Vụ rúc trong phòng thuốc đến khi trời tối, cô tung ta tung tăng đi ra, "Sư phụ, người xem......"
Tạ Lan giơ tay đánh bay đồ trong tay Hoa Vụ, bột phấn theo gió, bay về phía A Đồng cạnh đó.
A Đồng bị bột phấn bay vào mặt, thân thể hắn lắc lư, kiên trì được mấy hơi, sau đó hai mắt nhắm lại, ngã xuống đất.
Hoa Vụ yên lặng bổ sung nốt câu nói đằng sau: "......!Con làm thế nào."
A Đồng ngã trên mặt đất, đã chứng minh dược hiệu.
Tạ Lan: "Thử mấy lần?"
Hoa Vụ vươn ba ngón tay.
Tạ Lan dạy như vậy, nếu cô còn học không được, vậy cô khỏi cần làm nữ chính nữa.
Tạ Lan vừa lòng gật đầu: "Trò giỏi hơn thầy."
"Con đi làm thêm một ít......"
"Đứng lại."
Một chân Hoa Vụ treo ở giữa không trung......!Do dự có nên vọt vào phòng thuốc hay không.
Tiếng của Tạ Lan ở đằng sau tiếp tục truyền đến: "Con còn chưa đi đưa thuốc cho hắn."
Trước đó Tạ Lan bảo A Đồng đi, kết quả A Đồng nói chìa khoá cửa ở chỗ Hoa Vụ, hắn đành phải từ bỏ.
Dù sao chết đói, vừa lúc làm phân bón cho vườn thuốc.
Hoa Vụ: "!!!"
Quên mất!
Buổi sáng niêm phong phòng xong, Hoa Vụ liền không lại quan tâm người bên trong nữa.
Nói cách khác Liên Hoài không chỉ chưa uống thuốc, ngay cả cơm cũng chưa ăn.
Hiện tại trời đã sắp tối......
Đừng chết đói!
Không thì thật sự có thể trở thành phân bón.
......
......
Hoa Vụ mở cửa đi vào, cửa sổ phòng bị chặn nên tối hơn bên ngoài rất nhiều.
Hoa Vụ liếc mắt một cái liền thấy nằm ở trên giường người, cơ hồ duy trì tư thế hôm nay khi cô đóng cửa.
"......"
Chết rồi?
Không yếu như vậy chứ?
Hoa Vụ dịch qua, nhìn trên giường một cái.
Thiếu niên mở to mắt, tầm mắt hai người đụng phải giữa không trung, hắn thong thả nghiêng đầu, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm cô.
Khóe miệng Hoa Vụ hơi hơi nhếch lên, "Đại Lang, uống thuốc."
Liên Hoài: "???"
Tuy rằng nghe không hiểu xưng hô của đối phương, nhưng Liên Hoài biết lúc này nên làm cái gì.
Hắn chống thân thể ngồi dậy, chỉ một động tác nhỏ như vậy, hắn đều nhịn không được ôm ngực thở dốc.
Hoa Vụ bưng chén thuốc tới, cách một khoảng cách đưa cho hắn hắn, lại dừng lại, "Muốn ta đút không?"
Thiếu nữ mang vẻ mặt tươi cười, thanh âm dịu dàng lại mềm mại.
Nhưng mà Liên Hoài cảm thấy đối phương cười thật sự rất cổ quái, hắn tự mình nhận lấy chén thuốc uống.
Hoa Vụ nhìn Liên Hoài uống thuốc.
Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng nuốt rất nhỏ của Liên Hoài.
Thuốc vừa ngửi đã thấy đắng, tựa hồ đối với Liên Hoài mà nói là nước trong không có mùi vị gì, mày cũng không nhăn một chút nào, rất nhanh đã uống hết một chén thuốc.
Hoa Vụ cảm thán dưới đáy lòng, lúc nhân vật phản diện của cái kịch bản này chưa nổi điên, ngay cả uống thuốc đều có chút ngoan.
Hoa Vụ giống mẹ già hiền từ, từ ái nhìn Liên Hoài uống hết thuốc, lấy cái chén không đi rồi đặt cái khay trong tay xuống trước trước