Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Dương Mai Phương.
====
Rầm ——
Hoa Vụ đá bay một người, nhảy khỏi cửa sổ, thả người rơi xuống, thân thể thanh thoát như chim yến, nhanh nhẹn đáp lên cành cây ngoài cửa sổ, làn váy vẽ ra một đường cong xinh đẹp trong không trung.
Dải lụa bên hông thiếu nữ khẽ bay, phất qua cành lá xanh biếc.
"Ngươi biết quá nhiều chuyện của Đỗ Lăng, hắn sẽ không để ngươi sống, Tổng tiêu đầu, tự giải quyết cho tốt."
Phùng Trung đuổi theo, chỉ nghe giọng thiếu nữ vọng lại, nàng bật nhảy mấy cái đã biến mất giữa đình đài lầu các.
Người bên ngoài chạy tới đây, không thấy ai, lục tục nhìn về phía Phùng Trung.
Phùng Trung tức giận mắng: "Đuổi theo!"
Một đám người cuồn cuộn đuổi theo ra ngoài.
Phùng Trung nhìn chằm chằm hướng Hoa Vụ biến mất, bên tai là câu nói cuối cùng của cô.
Đỗ Lăng......
Nếu Đỗ Lăng biết mình nuốt riêng đống đồ đó thật.
Chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình.
Chuyện này hắn đã làm, không có đường rút lui.
Hay là đã làm thì phải làm tới cùng......!Tiên hạ thủ vi cường.
Phùng Trung xoay người trở lại sảnh chính, thấy người nằm trên đất, lửa giận lại cháy lên, đá một cái vào người cấp dưới đang không biết sống chết.
"Phế vật!"
Chỉ một con nhãi ranh cũng không bắt được!
......
......
Hoa Vụ nhảy từ trên đầu tường xuống, lắc người chui vào xe ngựa đang đỗ ven đường.
Xe ngựa rất nhanh đã chạy vào đường phố phồn hoa, lẫn vào đoàn xe cộ đi lại.
Trong xe ngựa, Hoa Vụ nhận nước trà Liên Hoài đưa, uống một mạch ba ly.
Liên Hoài chờ cô ngừng uống, nhận lại cái ly không, lúc này mới hỏi: "Ngươi cảm thấy hắn sẽ tin lời ngươi sao?"
"Hắn tin hay không không quan trọng, chỉ cần hắn nghi ngờ thì sẽ cảnh giác." Cô chỉ muốn hai người đó đánh nhau, chỉ cần Phùng Trung đừng hẹo nhanh như vậy, mục đích của cô đã đạt được.
Phùng Trung rất rõ người hợp tác với mình là người như thế nào, hắn nuốt riêng sách cổ là sự thật, cho dù bây giờ hắn nói sự thật cho Đỗ Lăng, có thể ngoài mặt Đỗ Lăng sẽ không nói gì, nhưng chắc chắn sẽ ngầm nghĩ cách giết hắn.
Cho nên nhất định hắn sẽ có chuẩn bị trước.
Chỉ cần Phùng Trung có đề phòng, Đỗ Lăng không thể giết hắn.
Mà Phùng Trung biết Đỗ Lăng muốn giết hắn thật, hắn sẽ còn ngồi yên chờ chết sao?
Hai người kia đấu đá, vậy giang hồ không phải sẽ náo nhiệt hơn sao?
"Tại sao lại muốn giang hồ náo nhiệt hơn?"
"......" Giang hồ không náo nhiệt còn gọi là giang hồ sao?
Lại nói nữ chính đã rời núi rồi, còn không náo nhiệt lên, có phải hơi không tôn trọng nữ chính này không?
Cả người Hoa Vụ đều trượt xuống, dựa vào gối, lười biếng nói: "Thì ta thích xem náo nhiệt, không được sao?"
"......"
Liên Hoài cảm thấy đây là việc nàng có thể làm ra được.
Dù sao đầu óc nàng có chút không bình thường.
"Tại sao ngươi phải đối phó Đỗ Lăng?" Hắn hoàn toàn không rõ mục đích nàng làm như vậy.
"Thì có thù oán chứ sao."
Có thù oán? Mấy chữ này tạo ra một tia gợn sóng trong lòng Liên Hoài.
Cánh môi hắn hơi mấp máy, một hồi lâu mới lên tiếng: "Ngươi có thù gì với hắn?"
"Thù giết cha." Hoa Vụ thấy không chuẩn xác, lại bổ sung một câu: "Còn thù giết mẹ nữa."
Liên Hoài nhìn cô, ánh mắt hơi kì lạ.
Hoa Vụ giả bộ hỏi vu vơ: "Sao ngươi quan tâm hắn thế, ngươi cũng có thù với hắn?"
"......"
Liên Hoài không phủ nhận, cũng không thừa nhận.
Hoa Vụ lăn một vòng ngồi dậy, nhích lại chỗ Liên Hoài: "Có thù thật hả?"
Liên Hoài né ra sau, kéo dài khoảng cách với Hoa Vụ.
"Vậy chúng ta không phải là thù càng thêm thù* sao?"
"......"
*biến tấu từ câu thân càng thêm thân.
Ví dụ tượng trưng: A và B là bạn thân, kết hôn với C và D là hai anh em, đó gọi là thân càng thêm thân.
Gì mà thù càng thêm thù?
Có từ này hả?
Con ngươi Hoa Vụ sáng lấp lánh, đột nhiên nắm lấy bả vai Liên Hoài, "Chúng ta hợp tác thật tốt, nhất định có thể báo thù!"
Liên Hoài: "......"
"Có mục tiêu chung, chúng ta chính là người nhà, người nhà......!Ngươi làm gì thế?"
Không biết xe ngựa đã dừng lại từ lúc nào, Liên Hoài mở cửa xe đi xuống, hơi rũ đầu, giọng điệu rất ngoan, "Mua......!Kẹo cho ngươi."
Nhưng chỗ ngập ngừng của hắn rất đáng nghi......
Hoa Vụ cảm thấy hắn muốn mua thuốc độc.
Xe ngựa dừng lại ở ven đường, Liên Hoài đã đi xuống được một lúc.
Hoa Vụ ngồi trong xe ngựa chán chết, xốc màn xe lên, ghé vào cửa sổ nhìn dòng người ngược xuôi.
"Tỷ tỷ,