Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
"Ngô ca, phía dưới hình như còn có cái gì......"
Có người phát hiện phía dưới muối ăn còn có cái gì đó.
Bọn họ dùng nhánh cây vạch ra được một viên ngọc xoay ngón tay* từ trong muối ăn.
*Ngọc xoay ngón tay:
Thấy thứ này, sắc mặt mấy người liền thay đổi, "Ngô ca......!đây có phải của Phùng Hiếu ca không?"
Bọn họ đồng thời nhìn về phía đoạn ngón tay bị đứt kia, trong lòng nảy lên một suy đoán không tốt.
Phùng Hiếu......!bị người chém mất một đoạn ngón tay.
"Mau, trở về!"
Vài người để lại đoạn ngón tay vào trong gộp, thi thể cũng không lo chôn, khiêng Đỗ Điệp Nhi bị đánh ngất, nhanh chóng chạy về tiêu cục Trấn Viễn.
......
......
Cùng lúc đó, Đỗ Lăng đã đến thành Định Vinh, cũng đang đi về phía tiêu cục Trấn Viễn.
......
......
Hoa Vụ ngồi ở bậc thang, ngửa đầu nhìn lên không trung.
Trong ngực ôm cái bình ngọc hồ lô, từng ngụm từng ngụm uống cạn.
Liên Hoài từ nơi xa lại đây, "Sao ngươi lại uống rượu?"
Bình hồ lô kia là do hắn tìm tới, lúc đầu nàng nói là đưa cho sư phụ, kết quả quay đầu nàng liền cầm đi đựng rượu.
Hoa Vụ chống mặt, "Hoa đẹp trăng tròn, không đáng chúc mừng sao?"
Liên Hoài nhìn lên bầu trời một cái, vừa rồi còn có thể thấy một tia ánh trăng, bây giờ tầng mây đã chặn ánh trăng lại.
Lại nhìn hoa điêu tàn trong viện......
Hoa đẹp trăng tròn?
Liên Hoài thuyết phục mình không thể đi so đo cách dùng từ của nàng, trực tiếp nói chuyện chính: "Tiểu khất cái tới báo tin, Đỗ Lăng đã vào thành."
Buổi tối, cổng thành đóng lại.
Cho nên Đỗ Lăng không có khả năng tiến vào từ cửa thành.
Mà chỗ có thể ra vào khác, những tên khất cái trong thành đó rõ ràng nhất.
Hoa Vụ cùng lắm là bỏ ra chút tiền, là có thể để cho bọn họ canh chừng hướng đi của Đỗ Lăng.
"Ồ, ngươi đi báo cho Hàn đại nhân a." Hoa Vụ nói: "Chờ bọn họ gần đánh vào, để cho bọn họ giết vào là được."
"Ngươi không đi?"
Hoa Vụ ôm bình hồ lô lắc đầu, nghiêm túc nói: "Cảnh tượng đẫm máu như vậy, ta không đi, sẽ ngủ không được."
"......"
Cảnh tượng này không phải kế hoạch của ngươi sao?
Liên Hoài đi báo cho Hàn đại nhân.
Một đi một về này, tiêu cục Trấn Viễn bên kia đã có động tĩnh.
Liên Hoài lại lần nữa trở về, Hoa Vụ đã bò lên trên nóc nhà, ngồi ở chỗ đó xem.
Vị trí này của bọn họ, có thể nhìn thấy tiêu cục Trấn Viễn, nhưng mà......!muốn nhìn rõ ràng bên trong xảy ra cái gì là không thể.
Liên Hoài đứng ở trong viện......!không thể đi lên.
"Hàn đại nhân đã qua." Liên Hoài lại hỏi một lần, "Ngươi thật sự không đi?"
"Sân khấu đều đã dựng xong, bọn họ lên sân khấu đó hát là được, đều là đứa trẻ lớn rồi, không cần phải đi xem." Hoa Vụ rũ mắt xem hắn: "Ngươi muốn đi lên không? Tầm nhìn ở trên không tệ."
Thiếu niên cũng không cảm thấy mất mặt, chỉ là bình tĩnh nói: "Ta không đi lên được."
Trong viện không có thang, chứng minh nàng là dùng khinh công đi lên.
Khoảng cách cao như vậy, bây giờ hắn không có khả năng lên được.
Hoa Vụ phi thân xuống dưới, vòng qua ôm lấy eo thiếu niên, dễ dàng mang hắn lên cùng.
Hai người ngồi xuống nóc nhà, Hoa Vụ ngồi ngồi cả người liền bắt đầu nghiêng ngả, muốn tìm cái dựa vào, kết quả bốn phía trống không.
Cuối cùng cô đưa ánh mắt đặt ở trên người Liên Hoài.
"Liên Hoài."
"?"
"Ngươi ngồi dịch lại đây một chút."
Liên Hoài trầm mặc, hơi dịch về phía cô bên kia, sau đó ở thời điểm hắn không có chuẩn bị, Hoa Vụ liền hơi nghiêng qua, dựa vào trên vai hắn.
Trọng lượng trên vai, làm Liên Hoài rất không thoải mái.
Hắn mới vừa động một chút, Hoa Vụ liền dùng tay túm y phục hắn: "Đừng nhúc nhích a, sẽ ngã xuống."
Liên Hoài: "......!Ồ."
Hoa Vụ thu tay về, gió đêm thổi đến có hơi lạnh, cô còn cọ cọ vào trong ngực hắn, vừa vặn dùng áo khoác của hắn che lại, nhưng cũng cơ hồ là ôm lấy eo hắn.
Hoa Vụ nhìn ánh đèn lác đác ở nơi xa, lẩm bẩm nói: "Hy vọng Tổng tiêu đầu tranh được chút, như này mà còn treo, vậy đúng là một tên phế vật."
Khoảng cách quá xa, âm thanh trong tiêu cục Trấn Viễn không truyền đến bên này.
Nhưng mà rất nhanh bên kia đã nổi lửa.
Ngọn lửa lan tràn cực nhanh.
Thành trì yên lặng ở trong đêm tối, cũng bởi vì lửa lớn, dần dần thức tỉnh, tiếng người ồn ào, lấy tiêu cục Trấn Viễn làm trung tâm, khuếch tán ra bốn phía
......
......
Bên ngoài tiêu cục Trấn Viễn.
Hàn đại nhân mang theo người canh giữ ở bên ngoài, thời điểm bắt đầu nổi lửa lớn, đáy lòng hắn liền có