Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên
====
Hoa Vụ ngẩng đầu, nhìn vào trong phòng: "Ân Tương Tư đâu?"
"Đi ra ngoài rồi."
"Ồ."
Hôm nay còn phải đi Tri Lai sơn trang, Hoa Vụ cũng không lại bao lâu, nhanh chóng đứng lên.
Hoa Vụ sửa sang lại y phục cho tốt, duỗi người, "Đi xuống ăn......"
Lời của Hoa Vụ còn chưa nói xong, thân thể đã bị túm về sau, thoáng cái đã ngã vào trong ngực Liên Hoài.
Sáng sớm, trong mưa phùn kéo dài, nụ hôn của thiếu niên đều là ướt át.
......
......
Ân Tương Tư mang theo bữa sáng đi lên, nàng đẩy cửa vào, "Khi nào chúng ta ra......"
Trong phòng, Hoa Vụ còn ngồi ở trên đùi thiếu niên, một tay ôm cổ hắn, trên mặt hai người đều nhiễm màu đỏ ửng, không khí ái muội kiều diễm lưu chuyển ở toàn bộ phòng.
Ân Tương Tư thiếu chút nữa đã cắn phải đầu lưỡi.
Nàng hoảng loạn xoay người, "Thật xin lỗi, ta cái kia......!đi ra ngoài trước."
Hoa Vụ gọi nàng lại, "Chúng ta không làm gì cả."
Ân Tương Tư: "......"
Ta tin.
Hoa Vụ thoải mái hào phóng đứng dậy, ngồi xuống bàn ăn.
Liên Hoài càng như cái gì cũng chưa xảy ra, so với Hoa Vụ còn đúng lý hợp tình hơn.
Cả mặt Ân Tương Tư đỏ bừng, ánh mắt dao động không tìm được một địa điểm cố định, giống vừa rồi người bị bắt gặp làm làm chuyện xấu chính là nàng.
Vất vả lắm mới ăn xong bữa sáng, khởi hành đi Tri Lai sơn trang trước.
......
......
Khi Hoa Vụ đến Tri Lai sơn trang, còn đang mưa.
Mưa phùn mông lung, Tri Lai sơn trang giống như một bức tranh sơn thuỷ mưa bụi ở Giang Nam, nhà cửa san sát nối tiếp nhau không ngừng kéo dài lên trên, đại khí hào hùng nói không nên lời.
Chỗ cửa sơn trang, có người ra vào.
Mưa phùn cũng không thể ngăn cản bước chân của các hào kiệt đến tham gia đại hội anh hùng.
Hoa Vụ đặt đấu lạp* lên trên đầu Liên Hoài, cũng dặn dò hắn: "Bớt nói lại."
*Đấu lạp nè, cũng có thể gọi là mũ trúc, nhưng chắc của Liên Hoài phải khó nhìn hơn, kiểu màu đen hoặc trắng đục
Liên Hoài: "Ồ."
Ân Tương Tư trước đi xuống, căng dù giấy ra.
Theo sau là Liên Hoài, trực tiếp cướp dù giấy của Ân Tương Tư đi, chống ở trước cửa xe, chờ Hoa Vụ xuống dưới.
Ân Tương Tư: "......"
Vì sao công tử đẹp như vậy, lại không có phong độ như thế chứ......
Ân Tương Tư nhìn thiếu nữ đặt lên cánh tay của Liên Hoài, tâm tình phức tạp.
Hắn chỉ là không có phong độ với những người khác.
Ân Tương Tư đi theo bọn họ một đường, nhưng cũng không rõ ràng quan hệ của hai người này lắm, chỉ là cảm thấy bọn họ có chút thân mật, nhưng lại không giống đôi tình lữ bình thường.
Ân Tương Tư dầm mưa, một lần nữa cầm một cái dù giấy căng ra.
"Tương Tư?"
Ân Tương Tư quay đầu liền thấy một bóng người quen thuộc, chạy về phía chính mình.
Thấy người quen, cảm xúc của Ân Tương Tư thoáng cái liền sụp đổ, "Chân Nghi."
Ân Tương Tư ôm tiểu đồng bọn, ở cửa lớn nhà người ta gào khóc, Giang Chân Nghi có hơi bất đắc dĩ, lại không thể đẩy nàng ra, chỉ có thể an ủi nàng.
Cuối cùng là phụ thân của Giang Chân Nghi lại đây, lúc này mới ngăn Ân Tương Tư tiếp tục khóc lại.
"Giang bá phụ." Ân Tương Tư đỏ mắt gọi người.
"Không sao là tốt." Giang phụ gật đầu, "Chuyện của Thanh Lam Môn, chúng ta đều đã biết, nén bi thương."
Trong khoảng thời gian này Ân Tương Tư đã chịu đủ khổ rồi, lúc này bị đề cập đến, cũng chỉ lộ ra một tia khó chịu.
"Cha ta phái người tìm muội khắp nơi, nhưng đều không tin tức, thật là lo chết ta rồi." Giang Chân Nghi lôi kéo Ân Tương Tư, "Bọn họ đều nói muội đã xảy ra chuyện, ta không tin, ta biết ngay muội sẽ không có chuyện gì mà."
"Ừ......!dù sao gì cũng nhờ hai vị này cứu giúp, muội mới có thể đến nơi đây."
Giang phụ cùng Giang Chân Nghi đồng thời nhìn về phía người phía sau Ân Tương Tư.
Nam nhân mang nón che, cơ hồ đem nửa người trên đều bị che lại, chỉ có thể thấy kiếm hắn nắm trong tay.
Nhưng thanh kiếm kia......!rõ ràng là nữ hài tử dùng.
Bên cạnh hắn là một tiểu cô nương, đang nhìn bọn họ không chớp mắt.
Đối diện với tầm mắt của họ, tiểu cô nương cũng không tránh không né, khóe môi khẽ nhếch lên, lễ phép mỉm cười, gật đầu chào hỏi.
Người giang hồ ít nhiều gì cũng có nhiều người cổ quái, đối với cách ăn mặc của Liên Hoài Giang phụ đã thấy nhiều, không lấy làm lạ, đành phải nói với Hoa Vụ: "Đa tạ hai vị tiểu hữu tương trợ.
Về sau nếu là cần đến chỗ Giang mỗ, Giang mỗ có thể giúp đỡ nhất định sẽ giúp."
Giang phụ trên mặt nhìn qua không có quan tâm Ân Tương Tư lắm, lại đem ân tình mà Ân Tương Tư thiếu này, ôm tới trên người mình.
Hoa Vụ cười một chút, "Chuyện nhỏ không tốn sức gì, Giang đại hiệp không cần để ở trong