Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Niniii.
====
Đầu thu.
Bốn bề hoang vắng, bia mộ mọc san sát, đàn quạ lượn vòng quanh.
Phía trước một cái bia mộ, có một đứa bé trai đang quỳ, sắc mặt cậu có chút tái nhợt, tóc tai y quần áo lộn xộn, không biết đã bao nhiêu ngày chưa sửa sang lại.
Phía xa có bóng người đang tiến gần.
Đó là lần đầu tiên Tạ Lan nhìn thấy thiếu chủ Phù Dung Cốc —— Ninh Sương.
Ninh Sương lớn hơn hắn 4 tuổi, Ninh Sương lúc đó, cũng chỉ mới mười lăm tuổi.
Chiếc váy màu xanh nhạt, phác hoạ vòng eo mảnh khảnh của thiếu nữ vô cùng tinh tế, trên váy có thêu hoa phù dung.
Thiếu nữ lãnh đạm thanh nhã đi đến trước mặt cậu, vẻ mặt lạnh nhạt hỏi: "Ngươi là Tạ Lan?"
Tạ Lan không để ý tới nàng, vẫn nhìn chằm chằm dòng chữ trên bia mộ như cũ.
Ninh Sương tự nói một mình: "Sư phụ nhận được tin tức, phái ta tới đón ngươi về Phù Dung Cốc.
"
"Ta không đi.
" Đã rất lâu Tạ Lan không nói chuyện, giọng nói khàn khàn.
"Ngươi quỳ gối ở nơi này cũng vô dụng.
" Ninh Sương nói: "Nếu ngươi muốn báo thù thì đi theo ta đi.
"
Nghe thấy lời này, Tạ Lan mới ngẩng đầu nhìn nàng.
Khuôn mặt của thiếu nữ mười lăm tuổi thanh tú xinh đẹp, giữa mày lại đầy vẻ lạnh lẽo, nàng đứng ở nơi đó, liền cho người ta một loại cảm giác lạnh lẽo.
"Ngươi có thể để cho ta báo thù?"
"Ta có thể dạy ngươi cách báo thù.
"
Có lẽ là Tạ Lan bị những lời nói này đả động, chuẩn bị đứng dậy.
Nhưng mà cậu quỳ quá lâu, còn chưa đứng dậy hẳn, cả người đã mất đi ý thức.
Khi cậu tỉnh lại thì đã ở trong xe ngựa.
Trong xe ngựa ngoại trừ Ninh Sương, còn có người khác.
Đó là đồng môn của Ninh Sương.
Tạ Lan tỉnh lại, Ninh Sương cũng không để ý cậu, thậm chí còn không thèm liếc cậu một cái, nhắm mắt tọa thiền ở bên cạnh, những người khác ngược lại rất quan tâm đến cậu.
Các nàng muốn dẫn cậu về Phù Dung Cốc.
Các nàng nói rằng cốc chủ của Phù Dung Cốc, là bạn cũ của cha mẹ cậu, nhà cậu gặp nạn, cốc chủ đã nhận lời thỉnh cầu của cha mẹ cậu, nuôi cậu nên người.
Tạ Lan trên đường cũng không nói chuyện, đứa trẻ mười một tuổi, lại mới vừa trải qua chuyện lớn như vậy, những người khác cũng đã rời bỏ cậu.
Ngày đó, trong xe ngựa, chỉ có Tạ Lan và Ninh Sương.
Tạ Lan mở miệng nói với Ninh Sương câu nói đầu tiên trên chặng đường này, "Ngươi nói, sẽ dạy ta báo thù, là thật sao?"
Ninh Sương mở mắt ra, mặt không biểu cảm đáp lại: "Ừ.
"
Tạ Lan: "Ngươi rất lợi hại sao?"
Ninh Sương không trả lời cậu.
Nhưng chỉ ngày hôm sau Tạ Lan đã thấy được thực lực của Ninh Sương.
Tạ Lan lập tức hỏi: "Ta có thể bái ngươi làm sư không?"
Ninh Sương cự tuyệt: "Không thể.
"
"Vì sao?"
Ninh Sương: "Phù Dung Cốc không thu đệ tử nam.
"
Tạ Lan tuổi còn nhỏ không hiểu: "Vì sao?"
Ninh Sương: "Quy củ trong cốc.
"
Tạ Lan: "Vậy ngươi bí mật thu nhận ta không được sao?"
Ninh Sương: "Không được.
"
Ninh Sương lại nói: "Tuy không thể thu ngươi làm đồ đệ, nhưng ta có thể dạy ngươi.
"
! !
! !
Ninh Sương nói muốn dạy hắn, thì thật sự bắt đầu dạy hắn.
Tạ Lan cảm thấy Ninh Sương đã dạy hắn, thì chính là sư phụ hắn, cho nên hắn thấy nàng liền lập tức gọi sư phụ.
"Ta nói rồi, ta không phải sư phụ ngươi.
"
"Ừ.
" Tạ Lan trả lời rất nhanh, nhưng căn bản không hề thay đổi, hắn nhất quyết gọi như vậy, các nàng lại không thể che miệng lại không cho gọi.
Suy cho cùng nếu thật sự tính ra, hắn chính là khách của Phù Dung Cốc.
Đệ tử Phù Dung Cốc đều là nữ, nhưng không nói không thể có khách là nam.
Cho nên Tạ Lan với thân phận khách này, tiến vào Phù Dung Cốc.
Cốc chủ đương nhiệm nghe thấy Tạ Lan gọi Ninh Sương là sư phụ, lộ ra vài phần kinh ngạc và khó hiểu, ánh mắt trực tiếp nhìn về phía Ninh Sương bên cạnh.
Ninh Sương lạnh giọng giải thích: "Hắn nhất quyết muốn gọi như vậy, ta không quản được hắn.
"
Cốc chủ để Tạ Lan lại nói chuyện riêng.
Nói cho cậu quy củ của Phù Dung Cốc, bọn họ không thể thu đệ tử nam.
Nhưng cậu sẽ là khách của Phù Dung Cốc, có thể an tâm ở lại Phù Dung Cốc.
Sau khi Tạ Lan đi ra, thấy Ninh Sương chờ ở bên ngoài, cậu kéo căng khuôn mặt nhỏ, "Về sau ta có thể bí mật gọi ngươi là sư phụ không?"
Ninh Sương: "! ! "
Ninh Sương: "Ta đưa ngươi tới chỗ ở của ngươi.
"
Cốc chủ đối với con trai của vị bạn cũ này rất để ý, chỗ ở cũng sắp xếp ở bên cạnh chỗ của thiếu cốc chủ, đại khái cũng là muốn để cho Ninh Sương chăm sóc cậu một chút.
Ninh Sương lớn tuổi hơn Tạ Lan, xử sự trầm ổn.
Đối với cốc chủ mà nói, giao một đứa trẻ mười mấy tuổi cho Ninh Sương, bà rất yên tâm.
Nếu cốc chủ biết, sự