Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Cho đến khi nhìn thấy Hoa Vụ đột nhiên hot lên, những người trong đoàn làm phim cảm thấy họ đã phát hiện ra kho báu.
Sau khi Hoa Vụ nhận vai, phải ngay lập tức tiến vào làm việc.
Lúc đọc kịch bản, Hoa Vụ cảm thấy ổn, cô có thể.
Sau khi tiến tổ —
"Làm lại!"
"Lại một lần nữa!"
"Không đúng!"
"Cắt cắt cắt..."
Hoa Vụ ngồi trên ghế gấp, ôm bình giữ nhiệt, liên tục thở dài ba hơi, cô muốn trầm cảm.
"Chị Tống Di, ăn cơm." Trợ lý lấy bữa trưa cho Hoa Vụ.
Hoa Vụ không có khẩu vị gì, "Em nói xem, đạo diễn có phải nhằm vào chị hay không? Chị nghĩ rằng chị diễn được nha."
Lúc đầu đạo diễn nói gì khi ký hợp đồng?
Chúng tôi chỉ coi trọng diễn xuất của cô!
Đây là sự coi trọng của họ?!
Khóe miệng trợ lý co giật, "Chị Tống Di, bây giờ chị đang nhận kịch bản của nữ chính, chị...!có phải đã dùng sức quá mãnh liệt không?"
"Cứng cỏi, ngoan tuyệt, quyết đoán, trượng nghĩa....!không phải tất cả đều diễn đúng sao? "
"......!Chị hơi tàn nhẫn quá."
Cái này trợ lý gà mờ cũng biết, cho dù nhân vật nữ chính này được thiết lập theo phong cách đen tối, cũng không thể thật sự diễn theo kiểu đen như này, còn cần phải thử thách chứ!
Hoa Vụ trầm mặc một lát, đột nhiên đứng dậy: "Chị phải tìm đạo diễn nói chuyện.
"
Trợ lý: "..."
Cô ấy sẽ không muốn tìm một đạo diễn để sửa lại nó chứ?
......
......
Hoa Vụ đang ở đoàn làm phim cân nhắc xem sửa cách diễn như nào thì Văn Ẩn dựa theo chỉ dẫn Hoa Vụ, lợi dụng lúc Sở Giang Thu đang bị tin đồn quấn thân, đứng vững ở trong công ty.
"Lôi kéo người như vậy, có phải không tốt lắm không?" Văn Ẩn lật tư liệu Lăng Du đưa tới, "Bọn họ cho dù bởi vì như vậy đứng về phía tôi, cũng không thể lâu dài."
Lăng Du cười một chút: "Bây giờ cậu cần chính là càng nhiều người đứng về phía cậu, xây dựng được thế lực của mình.
Dùng thủ đoạn gì không quan trọng.
Những người này cũng không phải người tốt lành gì, chỉ cần cậu để cho bọn họ thấy đủ lợi ích, tự nhiên có thể để cho cậu sử dụng."
Văn Ẩn nhíu mày, nhưng cũng không phản bác nữa.
"Vì sao Lăng tổng lại giúp tôi tận tâm như vậy?"
Mối quan hệ đồng minh của họ thực sự rất mong manh.
Hắn bị ép báo ân, mà Lăng Du là vì cái gì?
Lăng Du: "Chuyện có thể khiến Sở Giang Thu ngã xuống, tôi đều rất vui vẻ góp một chân."
"Các người có thù rất lớn?"
"Nhìn hắn không vừa mắt."
"......"
Lý do này...!Văn Ẩn cũng không biết tiếp lời như thế nào.
Lăng Du: "Tống tiểu thư gần đây có liên lạc với cậu không?"
"Hôm trước đã gọi điện thoại cho tôi."
"Sao cô ấy lại gọi cho cậu mà không gọi cho tôi?" Lăng Du không quá vui, đột nhiên hỏi ra một câu: "Cậu là bạn của cô ấy sao?"
Văn Ẩn: "??? "
Văn Ẩn cảm thấy hắn và Tống Di không tính là bạn.
Theo lời của một mình cô, cô là ân nhân của mình...
Tuy rằng hắn cũng không phải rất muốn có vị ân nhân này.
......
......
Quý Uyển Vi trong khoảng thời gian này sống rất không tốt.
Từ ngày tin tức cô và Dư Lâm ở ngoài khách sạn lan truyền trong giới bạn bè, Quý gia mắng cô ta không ít, thậm chí không cho phép cô ra ngoài làm mất mặt.
Ai biết chuyện này vừa mới dừng lại, đột nhiên bởi vì chuyện của Tống Di cùng Lăng Du cũng bị liên lụy theo.
Trong phòng khách.
Cha Quý nhìn con gái sắc mặt tiều tụy ở đối diện, cũng không đau lòng nhiều, ngược lại là cảm thấy thất vọng.
"Con nhất định phải cùng Dư Lâm tái hôn!"
Cha Quý ném ra những lời này, cũng không phải cho Quý Uyển Vi lựa chọn, mà là đã quyết định.
"Ba?" Quý Uyển Vi không thể tin, "Ba đang nói cái gì vậy?"
Cha Quý lạnh mặt: "Chuyện lúc trước của con và tiểu tử Sở gia kia đã chắc như đinh đóng cột, kết quả là con tự mình chạy đi, khiến Sở gia cùng nhà chúng ta có xích mích, con có biết mình gây ra bao nhiêu rắc rối không?
Bây giờ đột nhiên trở về, gây ra nhiều chuyện như vậy, con muốn cái mặt già của chúng ta để ở đâu?"
Những người bên ngoài sẽ không nói bất cứ điều gì trước mặt ông ta.
Nhưng bí mật nói cái gì, ông ta rõ ràng.
Hiện tại, biện pháp duy nhất chính là để Quý Uyển Vi cùng Dư Lâm tái hôn.
Ở bên ngoài tuyên bố rằng bọn họ chỉ là vợ chồng trẻ mâu thuẫn cãi nhau, cũng không có quan hệ gì với Sở Giang Thu, giữ lại một chút thể diện cuối cùng.
Quý Uyển Vi: "Ba có biết Dư Lâm là người như thế