Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Dương Mai Phương.
====
Công nguyên năm 2066, khí hậu toàn cầu nóng lên, băng tan, sau một trận động đất không báo trước, dưới mặt băng lớn nhất trên trái đất, huyết tộc bị đóng băng lại lần nữa thức tỉnh.
Bọn chúng xuất hiện ở các thành phố, cắn xé loài người, lấy máu thịt của loài người làm thức ăn.
Sinh vật cổ xưa, có năng lực mạnh mẽ.
Bọn chúng thậm chí có thể chống lại vũ khí nóng.
Con người sử dụng vũ khí hạt nhân, cuối cùng lại hủy diệt chính nơi ở của mình, huyết tộc lại vẫn sống tốt như cũ.
Con người và huyết tộc chiến tranh liên miên.
Thế giới bị phá hủy, các thành phố biến thành đống đổ nát, những người còn may mắn sống sót chỉ có thể tìm đường sống trong chiến tranh.
! !
! !
Hoa Vụ đứng trên đống đổ nát, nhìn bảng hiệu không biết từ năm nào, dưới sự va chạm của một huyết tộc, ầm ầm rơi xuống.
Rơi xuống cùng với bảng hiệu, còn có con huyết tộc kia.
Huyết tộc này có làn da màu đỏ thẫm, mọc một đôi cánh quái dị, tứ chi giống như loài người, nhưng lại có một cái đuôi thật dài.
Toàn bộ hình ảnh, trông giống như một người bị lột da.
Trên bầu trời đằng trước, tàu bay tạo hình kỳ lạ bị cuốn vào giữa đàn huyết tộc, ầm vang một tiếng, nổ tung.
Mảnh vụn giống như sao băng bay về phía này.
Hoa Vụ rút ống thép đang ghim vào thi thể ra, chạy về phía phế tích còn chưa sập xuống cạnh đó.
Chỗ cô đứng lúc nãy, có mấy cái xác đang nằm.
Bọn họ mặc đồng phục màu trắng, trên đồng phục có một huy hiệu hình tam giác, trên đó có mấy chữ nhỏ Viện sinh vật Niết Bàn.
Hoa Vụ vừa tới đây đã bị bọn họ ấn, muốn bỏ cô vào một cái lồng sắt.
Giỏi lắm!
Đựng nữ chính vào cái lồng sắt chó má này!
Như vậy là đang ném tự tôn của nữ chính xuống đất mà dẫm!!
Là tên nào to gan như vậy, nghĩ ra ý tưởng này!!
Hoa Vụ thấy như thế quá mất mặt nữ chính, vì để giữ được thể diện của nữ chính, cho nên đành phải! ! Lịch sự tiễn bọn họ đi.
Cũng may mấy người này nhìn đáng sợ, nhưng thực lực chả ra sao.
Cũng không phải là mấy con huyết tộc sẽ bay loạn trên trời kia.
Rầm ——
Tàu bay rơi xuống đất, nổ mạnh.
Sóng nhiệt từ nơi xa lan tới đây, Hoa Vụ kịp thời trốn sau một tòa nhà, không bị sóng nhiệt đánh bay, nhưng bị tro bụi bay đầy mặt.
Chấn động qua đi, Hoa Vụ đưa tay lau mặt, chết lặng mà nhìn huyết tộc xuất hiện trong bóng râm đối diện.
Nó nhỏ hơn con lúc nãy rất nhiều, dáng vẻ chỉ khoảng một mét hai.
"! ! "
Sao, mi còn muốn bắt nạt ta chắc!
Mi đã một mét hai mà còn không biết xấu hổ sao?!
Huyết tộc cong lưng, bò ra từ chỗ tối, đôi mắt đỏ máu nhìn chằm chằm cô, cái lưỡi vừa nhọn vừa dài, thỉnh thoảng thè ra như lưỡi rắn.
Hoa Vụ ném ống thép trong tay xuống, vặn cổ qua trái phải, đột nhiên nở một nụ cười, "Ngươi cũng muốn tặng quà cho ta à?"
Cô gái tro bụi đầy người, mang gương mặt có dấu bàn tay, nhìn không rõ diện mạo, như biến thái cười với huyết tộc.
Huyết tộc kia yên lặng lùi về sau, nửa thân mình lại ẩn trong bóng tối.
Tạch tạch tạch ——
Viên đạn bắn vào bên chân huyết tộc, nó đột nhiên lui về sau.
Còn đụng trúng đầu.
Hoa Vụ cũng đau thay nó.
"Bên này!!"
Hoa Vụ thấy sau phế tích cách đó không xa, có người vẫy tay với cô.
"! ! "
Ơ kìa!
Mất quà rồi.
"Lại đây nhanh lên coi!!" Người kia còn đang kêu: "Huyết tộc khác sẽ tới đây ngay đó!!"
Hoa Vụ nhìn vũ khí của mình, lại nhìn vũ khí của đối phương! !
Cô chỉ do dự hai giây, xách theo ống thép đi về bên kia.
Là một cô gái.
Xấp xỉ hai mươi, tóc tém, đồ tác chiến màu đen, nhanh nhẹn trầm ổn, nhìn hơi không hợp tuổi.
Cô gái thấy cô đi tới, lập tức rút lui: "Theo sát tôi.
"
Hai người đi qua phế tích, nhảy vào một chiếc ô tô cũ nát đỗ bên đường.
Trong xe còn có ba người khác.
Bọn họ vừa lên, ô tô lập tức khởi động, phóng đi.
Người đàn ông đầu trọc ngồi ở ghế sau liếc mắt đánh giá Hoa Vụ một cái, hỏi cô gái đưa cô về, "Em út, cô ta là ai?"
Người đàn ông đầu trọc mặc một cái áo đen, cánh tay và đùi đều là cơ bắp phình to, ngồi ở ghế sau trông như một ngọn núi nhỏ.
Đằng trước người đàn ông đầu trọc có một cậu trai, đắp quần áo lên đầu, hình như đang ngủ.
Còn một người phụ nữ đang lái xe, tóc dài màu vàng kim cột sau gáy, trên cánh tay có một lớp kim loại bao phủ, giống như vỏ máy móc.
"Nhặt được trên đường.
" Cô