Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Niniii.
Beta by DMP.
====
Đương nhiên Francis không muốn đánh nhau với Bạch Tuyệt.
Cũng không chắc là có thể đánh thắng được......
Vẻ mặt hắn ủ rũ đi lên mặt đất, hai vị thân vương khác rõ ràng cũng cảm nhận được, sự trói buộc trên người bọn họ đã không còn.
So với Francis, sắc mặt của hai vị thân vương này còn khó coi hơn rất nhiều.
Có huyết tộc muốn tháo gỡ ràng buộc với thuỷ tổ.
Cũng có huyết tộc không muốn......
Sự khống chế của thuỷ tổ đối với bọn họ, đồng thời cũng là then chốt để bọn họ có được tuổi thọ lâu dài.
Bây giờ thuỷ tổ chết rồi......!Cơ thể bọn họ sẽ dần suy nhược đi.
Tuy rằng sự suy nhược này so với nhân loại mà nói, vẫn là dài đằng đẵng.
Nhưng rõ ràng là đã có thể có tuổi thọ dài hơn, bọn họ có phần không cam lòng.
"Thuỷ tổ......!Thật sự chết rồi?"
"Cảm giác đó chưa đủ rõ ràng sao?"
Ràng buộc giữa thuỷ tổ và bọn họ rất rõ ràng, có thể dễ dàng cảm nhận được.
Vừa rồi ràng buộc bị phá vỡ, chỉ có thể là do thuỷ tổ tử vong.
Bọn họ phát hiện manh mối từ phía Ngân Thập Tự, biết rằng quan tài màu bạc đã được bên đó lấy được, nhưng giữa đường lại bị Viện sinh vật Niết Bàn cướp đi.
Bọn họ rất nhanh liền nghĩ đến Bạch Tuyệt.
Khoảng thời gian trước Bạch Tuyệt vẫn luôn ở gần Viện sinh vật Niết Bàn.
Hơn nữa những chuyện hắn làm.
Bọn họ gần như có thể xác định, quan tài màu bạc đang ở trong tay Bạch Tuyệt.
Trong tất cả các thân vương, chỉ có hắn có hứng thú với chuyện này nhất.
Có điều bọn họ cũng chỉ cho rằng, kể cả khi Bạch Tuyệt lấy được quan tài màu bạc, cũng không có khả năng tìm được khế ước chi kiếm đã biến mất trong dòng thời gian.
Ai biết được......
Hắn không chỉ tìm được khế ước chi kiếm.
Ngay cả nhân loại có máu ác ma cũng đã tìm được.
Francis phủi tro bụi không tồn tại trên người xuống: "Ta và các ngươi tới để ngăn cản hắn, không ngăn được, đã trần ai lạc định*, hoặc là các ngươi đánh một trận với hắn, lưỡng bại câu thương**.
Hoặc là rời đi bây giờ, hưởng thụ phần sinh mệnh còn lại sớm một chút."
*Trần ai lạc định: ý chỉ sự việc nào đó trải qua nhiều sóng gió, cuối cùng đã đến hồi kết.
**Lưỡng bại câu thương: thành ngữ dùng để chỉ hai đối tượng có năng lực ngang nhau tranh đấu lẫn nhau, cả hai bên đều bị tổn thương, chẳng có bên nào được lợi cả.
Francis nói xong, cũng không quan tâm tới hai vị thân vương kia phản ứng thế nào, trực tiếp rời đi.
Niệm Nhĩ và Tái Ly canh giữ ở cửa vào tầng hầm ngầm, cảnh giác nhìn chằm chằm bọn họ.
"Làm sao bây giờ?"
"Còn làm sao bây giờ cái gì......!Đi thôi."
Thuỷ tổ đều đã chết, bây giờ làm đến lưỡng bại câu thương với Bạch Tuyệt, đối với bọn họ cũng không có lợi gì.
Hai vị thân vương đưa những huyết tộc còn lại rời đi.
Niệm Nhĩ thở phào nhẹ nhõm, "Sợ tới mức ta cho rằng lại phải trùng tu lâu đài cổ, còn may là không đánh nhau."
Tái Ly: "......"
......
......
Bạch Tuyệt và Hoa Vụ đi lên từ tầng hầm ngầm, Tái Ly đã quỳ gối ở hành lang.
Thấy Bạch Tuyệt ra ngoài, hắn lập tức gục đầu xuống: "Là Tái Ly sơ suất, không kịp thời phát hiện hành tung của ba vị thân vương, mong đại nhân trách phạt."
"Bọn họ muốn tới, ngươi cũng không ngăn được, đứng lên đi." Bạch Tuyệt đỡ Hoa Vụ vẻ mặt có hơi khó coi.
Tái Ly hình như hơi cố chấp: "Mong đại nhân trách phạt."
Bạch Tuyệt: "Niệm Nhĩ, đưa hắn đi."
Niệm Nhĩ đang kính cẩn chờ đợi ở một bên lập tức bước tới, đỡ Tái Ly dậy, nửa kéo nửa túm, lôi vào trong đại sảnh.
"Chủ nhân cũng không phạt ngươi, ngươi cần gì phải tự trách bản thân chứ." Niệm Nhĩ vỗ vai hắn, "Chuyện này lại không phải do ngươi sai."
Giống như chủ nhân đã nói, các vị thân vương muốn tới, làm sao mà hắn ngăn lại được?
Thiếu niên cúi đầu, giọng điệu rất trầm, không rõ là chán nản hay là khổ sở: "Có phải đại nhân không cần ta nữa không?"
Niệm Nhĩ sửng sốt: "Vì sao chủ nhân lại không cần ngươi?"
Tái Ly: "Sự chú ý của đại nhân đều đặt ở trên người nhân loại kia."
Niệm Nhĩ không nghĩ nhiều như vậy, "Chủ nhân chỉ là hứng thú nhất thời, chờ ngài ấy chán rồi, kết cục của nhân loại kia và đám đồ ăn khác cũng như nhau cả, ngươi so đo với một nhân loại để làm cái gì?"
Hắn đã từng chứng kiến một thân vương hết sức sủng ái một nhân loại, nhưng kết cục cuối cùng lại vẫn là thê thảm.
Nhân loại suy cho cùng cũng chỉ là kho máu di động của huyết tộc mà thôi.
Tuổi thọ của bọn họ và huyết tộc không giống nhau, sao có thể sẽ ở lại lâu dài bên người chủ nhân chứ?
Cho nên ở trong mắt Niệm Nhĩ, đó chính là một đồ ăn được nhận sự sủng ái chủ nhân.
Tái Ly nhìn Niệm Nhĩ một cái, dùng loại giọng điệu chỉ hận rèn sắt không thành thép: "Trước kia chỉ cảm thấy ngươi có hơi ngốc một chút, bây