Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Thêm ba năm nữa.
Diệt Mông lười biếng đột nhiên chủ động xuất hiện, nhắc nhở cô hoàn thành nhiệm vụ.
"Sau khi bộ phận nữ chính hoàn thành nhiệm vụ, tiếp theo sẽ như thế nào?"
【Cô không biết sao?】
"..." Nghe xem đây là gì? "Ta biết thì còn hỏi ngươi à?"
Lúc trước cô hoàn thành nhiệm vụ đá kê chân thì đều offline bằng cách chết.
Nhưng nữ chính không có khả năng vô duyên vô cớ chết cơ.
【Chờ một chút...】
Diệt Mông có năm phút không có động tĩnh, cũng may nó đã trở lại.
【Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, trong vòng 30 ngày làm việc* nộp đơn, sau khi công ty phê duyệt, trong vòng bảy ngày làm việc là cô có thể rời đi.】
*30 ngày làm việc chính là 30 ngày ở thế giới ảo.
Hoa Vụ cảnh giác: "Phê duyệt bao lâu?"
Cô nhớ rằng quá trình phê duyệt của công ty vẫn luôn rắc rối...!trong một thời gian dài.
Nó cũng không phải là không duyêt, chính là thời gian kéo dài vô thời hạn...!Tiền lương làm thêm giờ vào mùa xuân năm ngoái có thể được xem xét cho đến mùa đông này.
Vẫn chưa có chỗ khiếu nại!
Offline bằng cách chết thì khác.
Không cần xin, không cần phê duyệt, nhân vật chính muốn ngươi chết, ngươi có dám không chết không?
Nhưng bây giờ cô là nhân vật chính...
Không thể chết một cách tùy tiện.
【360 ngày làm việc (có thể được gia hạn vô thời hạn, không chấp nhận kháng nghị)】
Hoa vụ im lặng: "Ngươi nói thẳng một năm là được rồi.
"
【Cô còn gì muốn hỏi không?】
"......"
Ta...!&*#@¥
......
......
Sau khi hoàn thành công việc, Hoa Vụ liền không nỗ lực nữa, bắt đầu tùy ý, có thể không nhận kịch liền không nhận, có thể không lên chương trình liền không lên.
Lúc Phùng Lệ phát điên, cô bày ra vẻ mặt thâm trầm, đẩy mắt kính vốn không tồn tại "Đã đến lúc giao sân khấu cho người trẻ tuổi."
"Cô bao nhiêu tuổi? Giao nó cho người trẻ tuổi...!cô không phải là người trẻ tuổi sao? "
Hoa Vụ mở ra một video, chỉ vào đứa trẻ đang hát và nhảy múa trên màn hình: "Đây là người trẻ tuổi."
Phùng Lệ hít sâu một hơi để cho mình tỉnh táo lại.
"Bây giờ cô đang hot, lúc này chính là thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp, cô không cần..."
"Chính là muốn tôi giúp các ngươi hái tiền." Hoa Vụ ngắt lời cô, "Tôi đã thức tỉnh, sẽ không làm cây hái tiền của các người nữa!"
"......"
Chổi lông gà của cô ấy đâu!
Công ty mở ra không phải để kiếm tiền, không lẽ để làm từ thiện?
Phùng Lệ khuyên can mãi, Hoa Vụ đều không muốn làm cây hái tiền...!không phải, không muốn nỗ lực làm việc.
Nói xong lời cuối cùng, Phùng Lệ đành phải xuất ra tuyệt chiêu: "Hợp đồng giữa cô và công ty, chính là ước định mỗi năm...."
Hoa Vụ nhíu mày, "Công ty muốn kiếm tiền tôi kiếm được, các người còn có bất mãn gì sao? "
Phùng Lệ: "..."
Giọng điệu này của cô là gì?
Ai mới là ông chủ của công ty!
Từ chức!
Từ chức ngay hôm nay!
Cô không hầu hạ nữa!
Phùng Lệ dẫm lên giày cao gót rời đi, mở cửa liền nhìn thấy Văn Ẩn đang chuẩn bị mở cửa.
Văn Ẩn đang nhập mật mã, cửa mở ra, đối mặt cũng sắc mặt xanh lét của Phùng Lệ.
Phùng Lệ đương nhiên biết Văn Ẩn, dưới cơn giận dữ, cũng mặc kệ Văn Ẩn có thân phận gì, "rầm" một cái đóng cửa lại, quay đầu hỏi Hoa Vụ: "Tống Di, không phải cô muốn gả vào hào môn làm phu nhân nhà giàu đấy chứ? "
Trong giới giải trí có bao nhiêu nữ minh tinh ở đỉnh cao sự nghiệp, lui về kết hôn, gả vào hào môn, cuối cùng chẳng phải đều là lông gà đầy đất sao*.
*Lông gà đầy đất (一地鸡毛): là một nhóm người tranh giành một thứ, nghĩ rằng đó là một cách kiếm tiền, cuối cùng nhận ra nó không có lợi, đều lần lượt bỏ đi để lại một đống thứ ít ỏi (đại khái là vậy đó)
"Cô nghĩ quá nhiều."
"Cô thật sự không ý định này?"
"Tất nhiên là không." Hoa Vụ không biết Phùng Lệ lấy suy nghĩ kỳ diệu ấy ở đâu ra, "Cô đột nhiên nhắc tới cái này làm gì....!Cô sẽ không nghĩ đến muốn vắt kiệt chút giá trị cuối cùng của tôi, tìm cho tôi một ông già giàu có đấy chứ?"
Phùng Lệ đầu đầy hắc tuyến, lại mở cửa, nhanh chóng rời đi.
Văn Ẩn mờ mịt đi vào cửa, "Cô và người đại diện của mình lại cãi nhau?"
"Tôi không bao giờ cãi nhau." Hoa Vụ cảm thấy toàn bộ hành trình đều là Phùng Lệ đơn phương nói, cô không hề nói câu nào, nói gì đến cãi nhau? "Anh đến đây làm gì?"
"Chị hai ơi, tối hôm qua là ai hơn nửa đêm gửi tin nhắn cho tôi, nói hôm nay tôi đưa cơm trưa cho cô?" Văn Ẩn tức giận: "Tôi sẽ làm tất cả còn chưa xong, đưa đến cho cô, cô hỏi tôi đến làm gì? Trái tim cô không đau sao?"
Hoa Vụ nhớ lại hình như có chuyện này.
Mấy ngày nay cô ăn đồ ăn giao đến, đều chán, muốn ăn cơm hắn ta nấu.
Khi Văn