Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.
Beta by DMP.
====
Hoa Vụ nửa lừa nửa dụ đưa Lục Mân đến rạp chiếu phim.
Trước khi đến Du Yên đã chọn phim để xem, vì hạnh phúc tương lai của bạn thân, Du Yên chủ động đi mua bốn vé.
Phó Việt nhìn giá vé, lấy ra tiền từ trong túi, trả tiền cho suất của hắn với Hoa Vụ.
Du Yên bị dọa giật mình, vội vàng xua tay: "Không......!Không cần, coi như mình mời đi."
Gia cảnh cô ấy không tệ, chút tiền ấy vẫn trả được.
Phó Việt hung hăng đưa tiền cho, Du Yên cũng không dám cự tuyệt, ngượng ngùng cầm tiền.
Lục Mân bị ép ở giữa, cô ta cầm di động, mày liễu hơi nhăn lại, "Tôi vẫn là nên đi về, các cậu tự chơi đi."
Hoa Vụ lôi kéo cô ta, "Đừng nha, chị gái à, chị không xem không phải là lãng phí sao? Thầy cô thường xuyên dạy chúng ta, không nên lãng phí, tới cũng tới rồi, xem thôi chứ."
Lục Mân: "Tôi còn có việc, không xem, tiền này tôi tự trả."
Nói xong cô ta liền lấy tiền từ túi xách nhỏ, đưa cho Du Yên.
Hoa Vụ một tay túm cô ta về, cười tủm tỉm nói: "Nhưng mà em muốn chị gái xem cùng em cơ, em rất mến chị gái đó."
"......"
Cả người Lục Mân nổi da gà.
"Soát vé soát vé......" Du Yên ở bên kia gọi, "Chúng ta đi vào thôi."
Phó Việt nhìn Hoa Vụ túm Lục Mân, nửa dỗ dành nửa uy hiếp xách cô ta vào rạp chiếu phim.
Cô gái nhỏ không cao bằng Lục Mân, hoàn toàn nắm giữ quyền lên tiếng.
Hình ảnh này nhìn qua không giống như đi xem phim, càng giống như muốn đem Lục Mân hơi bất lực nhưng không thể phản kháng đi mưu sát.
Phó Việt rũ mắt xuống, đi lên theo.
Hoa Vụ và Du Yên để Lục Mân ở giữa, Phó Việt ngồi bên cạnh Hoa Vụ, nhìn về phía màn hình chưa bắt đầu chiếu phim.
Người xem lần lượt tiến vào, xung quanh dần dần náo nhiệt lên.
Mãi đến khi phim bắt đầu chiếu, lúc này xung quanh mới yên tĩnh lại.
Phó Việt không có hứng thú xem phim, hắn khoanh tay, trực tiếp dựa vào trên ghế ngủ.
Phó Việt có một giấc mơ.
Trong mơ không có quái vật, không có cảnh tượng đẫm máu.
Chỉ có bóng tối.
Bóng tối vô tận.
Hắn đứng ở trong bóng đêm, nhỏ bé như con kiến.
Hắn muốn vùng vẫy khỏi giấc mộng, nhưng bóng tối vô biên vô hạn đè nặng hắn, làm thế nào cũng không thể thoát ra.
Bóng tối hóa thành xiềng xích, lôi kéo cơ thể hắn chìm vào bóng đêm vô tận.
Hắn giãy giụa không có ích gì, chỉ khiến cho mình đầy thương tích.
Hắn dần dần từ bỏ giãy giụa.
Cơ thể hắn trở nên nhẹ nhàng, bình lặng......!Bóng tối quấn lên, cắn nuốt thân thể, linh hồn......!Hết thảy của hắn.
"Phó Việt?"
Gương mặt Phó Việt bỗng bị vỗ một cái.
Cảm giác hơi lạnh, đột nhiên xua tan những bóng tối kia, lộ ra khuôn mặt sắp bị nhấn chìm của hắn.
Hắn đột nhiên ngồi dậy.
Hoa Vụ bị đụng vào cằm, áu một tiếng, ngồi trở lại bên cạnh, "Anh làm gì vậy?!"
Phó Việt dùng tay chống mặt, giống như người chết đuối, cuối cùng cũng được hít thở không khí trong lành.
Hắn hơi cứng nhắc quay đầu, từ khe hở ngón tay, nhìn cô gái nhỏ bên cạnh.
Cô che cằm lại, trừng đôi mắt đen nhánh, nhíu mày nhìn hắn, trên mặt viết rõ hai chữ bất mãn.
Phó Việt ngơ ngác nhìn cô hồi lâu, giọng có chút khàn: "Hết rồi hả?"
"Mọi người về hết luôn rồi." Hoa Vụ xoa cằm, hừ nhẹ một tiếng: "Anh ngủ giỏi thật, giường trong nhà ngủ không thoải mái sao?"
Dì dọn vệ sinh đang dọn rác từ hàng thứ nhất lên.
Lục Mân và Du Yên cũng không ở đây, rõ ràng là đã đi rồi.
Phó Việt buông tay ra, trên mặt đã trở lại bình thường, duỗi tay bóp cằm Hoa Vụ, nhìn trái nhìn phải: "Đau à?"
"Bóp cái gì!" Cằm nữ chính sao có thể để mi tùy tiện bóp!
Hoa Vụ tức giận xua tay hắn ra, đứng dậy đi ra ngoài.
Phó Việt ngồi yên không nhúc nhích, tận đến khi Hoa Vụ gọi hắn, "Anh có đi không?"
Hắn nhìn cô gái đứng ở lối ra, chậm rãi đứng dậy, nhấc chân đi về phía cô.
......
......
Hoa Vụ cơm nước xong xuôi ghé vào ban công nhìn, tận đến khi thấy Giang Đồ cùng Mạnh Diệu Ngôn xuất hiện, cô mới nắm áo khoác lao ra ngoài cửa.
Hoa Vụ ở hành lang lầu một chờ, một lúc sau Giang Đồ mới đi vào, thấy Hoa Vụ thì bị dọa nhảy dựng.
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn cười, "Chị Giang Đồ, thế nào rồi?"
Khuôn mặt Giang Đồ phiếm hồng, nhưng cả mặt tràn đầy tình yêu ngọt ngào, nhỏ giọng nói: "Chị tỏ tình với cậu ấy."
Hoa Vụ âm thầm nắm tay, tiến độ công việc tiến thêm một bước.
"Sau đó thì sao?"
"Thật ra......!Cũng không tính là chị tỏ tình với cậu ấy." Giang Đồ nghĩ nghĩ, lại nói: "Bọn chị đồng thời nói ra."
Dĩ nhiên là cô định không nói,