Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Hoa Mộng Tiếu Vân.
Beta by dmp.
====
"Đúng vậy.
"
Phó Việt đi qua đó, nhìn mặt sông, giọng nói lãnh đạm, "Tôi đẩy hắn xuống.
"
"! ! "
Ồ!
Mi thì kinh rồi!
Ta còn chưa đánh gãy chân đâu!
Cần mi đẩy sao? Mỗi mi có tay đúng không?
Phó Việt thấy trong mắt thiếu nữ sự kinh ngạc và cạn lời, nhưng không có sợ hãi.
Hoa Vụ chống lan can, chậm rãi thở hắt ra một hơi.
Cô nói: "Em sai rồi.
"
Trong tròng mắt đen nhánh của Phó Việt vừa hiện lên một tia sáng, bị hắn rũ mi che khuất đi, hỏi đầy ẩn ý: "Em sai cái gì?"
"Em không nên cảm thấy anh bây giờ là bình thường.
" Hoa Vụ ngẩng đầu, nặn ra một cười công nghiệp: "Hôm nay trở về bắt đầu học bù, anh phải tiếp nhận 9 năm giáo dục bắt buộc!"
Phó Việt: "???"
Hoa Vụ nghĩ rằng Phó Việt ít nhất phải bước vào lớp 12, mới bắt đầu làm bậy.
Rốt cuộc khoảng thời gian này, là lúc hắn mất tích.
Ngày thường cô cũng có quan sát, ngoài trừ hơi cáu kỉnh, đánh người đều tránh đi chỗ hiểm, chứng minh hắn vẫn có lý trí giống người bình thường.
Cho nên cô cảm thấy, có thể giải quyết hai rắc rối Giang Đồ và Nguỵ Khải Phi trước! !
Hoa Vụ bình tĩnh trở lại, lại lần nữa hỏi hắn: "Nguỵ Khải Phi ở đâu?"
Nếu Phó Việt thực sự giết người, chắc còn muốn kéo cô đi nhìn thi thể.
Phó Việt cũng không ngạc nhiên khi Hoa Vụ không tin những gì hắn vừa nói, "Em đến đây là vì hắn, hay vì tôi?"
Gió sông thổi qua bờ đê, lạnh lẽo dần dần thấm vào xương.
Dòng xe cộ không ngừng qua cầu, như dòng ánh sáng chảy sau lưng cô.
Thiếu nữ bình tĩnh nhìn hắn, "Phó Việt, có khác nhau sao? Anh dùng hắn như một lời cầu cứu, để em đến tìm anh, em tới, anh đã có được câu trả lời tốt nhất trong dự kiến của mình.
"
Phó Việt không muốn để mình hoàn toàn rơi vào đầm lầy.
Cho nên, hắn sẽ phá lệ mà gọi điện thoại cho cô.
Lấy ba chữ Nguỵ Khải Phi, để cô tìm được hắn.
Đúng vậy! !
Đây là đáp án tốt nhất mà hắn muốn.
"Tôi muốn ôm em.
" Hắn nói.
"Không được.
"
"! ! "
"Vậy tôi không nói cho em Nguỵ Khải Phi đang ở đâu.
" Phó Việt bỗng nhiên hơi trẻ con, "Giang Đồ mà em rất quan tâm cũng ở đó, em đoán xem, bọn họ đang làm cái gì?"
"Phó Việt!"
"Tôi chỉ muốn ôm em.
" Phó Việt bổ sung một câu: "Ôm.
"
Hoa Vụ cảnh giác nhìn hai mắt hắn.
Cô không nhìn thấy bất kỳ tình cảm đặc biệt nào trong mắt Phó Việt, như thể chỉ muốn một cái ôm đơn thuần.
Ngón tay Hoa Vụ gõ gõ lên lan can, từ từ thả ra, tiến về phía hắn, cho hắn một cái ôm.
Phó Việt gắt gao ôm chặt cô, dùng sức lực lớn, như là người chết đuối, bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
! !
! !
Cạnh bờ sông có một khu bất động sản hướng sông chưa hoàn thành, đã bị bỏ hoang nhiều năm.
Phó Việt đi qua cỏ dại, chờ Hoa Vụ tiến vào, đưa cô đi lên một toà cao ốc bỏ hoang.
Rất nhanh bọn họ đã thấy Nguỵ Khải Phi.
Không biết hắn lấy nến ở đâu, xếp thành một hình trái tim.
Giang Đồ ngồi trên cái ghế gãy ở giữa.
Tay chân đều bị trói, miệng cũng bị dán băng keo.
Cô rõ ràng rất sợ hãi, có tiếng khóc rất nhỏ.
Nguỵ Khải Phi đi qua đi lại trước mặt Giang Đồ, thần kinh mà nói mãi: "Cậu đừng khóc! ! Cậu đừng khóc được không.
Tôi sẽ không làm cậu tổn thương, thật sự sẽ không làm cậu tổn thương! ! "
"Đều do Mạnh Diệu Ngôn, là hắn đoạt cậu đi mất.
"
"Cậu hẳn là, cậu hẳn là thích tôi, chúng ta mới là một đôi do trời đất tạo nên"
"Cậu đừng lắc đầu, đừng lắc đầu!"
Nguỵ Khải Phi đột nhiên cáu kỉnh, nắm lấy tóc Giang Đồ, ép cô ấy gật đầu.
"Đúng! ! Chúng ta hẳn là yêu nhau, cậu cũng thấy như vậy đúng không?"
Giang Đồ bị hắn ấn gật đậu, cảm xúc của hắn mới hoà hoãn lại, lại bắt đầu mê sảng nói đủ thứ.
Phó Việt và Hoa Vụ đứng ở chỗ ngoặt cầu thang, chỉ nhìn bên đó, cũng không có ý định đi cứu người.
Lấy năng lực của Phó Việt, hoàn toàn có thể chế ngự Nguỵ Khải Phi.
Nhưng Hoa Vụ không để hắn đi qua, mà chọn cách gọi cảnh sát.
"Em không sợ hắn xúc phạm Giang Đồ? Không phải em rất để ý cô ta sao?" Phó Việt dựa vào trong bóng tối, nhẹ giọng hỏi.
"Cô ấy không chết được.
"
Hào quang hai nữ chính ở chỗ này, thêm nửa cái hào quang phản diện (Phó Việt còn chưa hoàn toàn trở thành BOSS cuối, chỉ có thể