Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Phó Việt nửa đường bắt đầu nuôi em gái, rõ ràng cũng không biết phải nuôi như thế nào, chỉ là đem thứ thấy được từ phụ huynh bên cạnh nuôi như thế nào, hắn liền thử học một chút.
Hoa Vụ kháng cự vài lần, nhưng không có bất kỳ hiệu quả nào.
Phó Việt làm theo ý mình, mặt ngoài là ta đã biết, ngày hôm sau lại y nguyên.
Hoa Vụ phản đối không có hiệu quả, từ bỏ giãy giụa.
Ít nhất anh trai cặn bã không có chạy ra bên ngoài, cách hắn lên làm người tốt lại tiến thêm một bước, thật đáng mừng.
Đến nỗi cái gì mà khí cầu, cái gì đồ ăn của thiếu nhi, lâu lâu đưa một viên kẹo cho cô, đó đều không phải chuyện.
Chỉ cần cô không xấu hổ, xấu hổ chính là người khác.
! !
! !
Sau khi Phó Việt kiểm tra lại vết thương, đã không còn gì đáng ngại, chỉ là vẫn không thể vận động quá độ.
Chờ thêm tết Nguyên Tiêu kết thúc, ngày thứ ba chính là ngày khai giảng.
Cùng ngày với ngày khai giảng, Phó Việt không có gì có thể thu dọn, ở phòng khách chờ Hoa Vụ.
Hoa Vụ xách theo cặp sách và áo khoác đồng phục đi ra, hắn thuận tay cầm lấy cặp sách, ánh mắt dừng ở áo lông trên người cô vài giây.
Hoa Vụ khoác áo khoác lên, "Được rồi, đi thôi.
"
Phó Việt: "Chờ một chút.
"
"Gì?"
Phó Việt về phòng một lát, sau khi đi ra, Hoa Vụ phát hiện khóa áo khoác đồng phục của hắn đã kéo lên, còn kéo một đường đến tận đỉnh.
Hoa Vụ nghi hoặc tiến lên sờ sờ quần áo, "Không giấu thuốc lá chứ?"
Phó Việt móc cả túi quần cho cô xem, "Anh nói, sẽ không tiếp tục hút.
"
Hoa Vụ: "Thế anh kéo khóa cao như cán bộ cao cấp thế làm gì?"
Phó Việt mặc áo khoác có khóa kéo, rất ít khi kéo khóa đến tận trên kia, nhiều nhất là đến chỗ ngực.
"Lạnh.
"
"??"
Lạnh?
Trước đó ngươi ở nhà, áo khoác cũng không mặc, cũng không có thấy ngươi lạnh đâu.
Không phải là bên trong quần áo hắn giấu cái gì đó chứ?
Hoa Vụ duỗi tay liền kéo khóa xuống, Phó Việt phản ứng nhanh, nhưng vẫn bị Hoa Vụ kéo xuống một chút, thấy áo lông bên trong.
Màu khác với trên người cô, hoa văn của áo lông lại tương tự.
Là hai cái Giang Đồ đưa kia.
"! ! "
Phó Việt nhanh chóng kéo lên lại, bình tĩnh giải thích: "Lạnh, cho nên mặc thêm một cái.
"
"Ồ.
"
Hoa Vụ nhìn gương mặt kia của Phó Việt, sau đó không nói gì cả, bước một bước ra cửa trước.
Giang Đồ đang ở ngoài cửa, thấy Hoa Vụ ra, cười chào hỏi cô, lại thấy cô mặc quần áo mà mình đưa, cười càng dịu dàng hơn: "Thế nào? Vừa người không?"
"Rất vừa người.
"
"Vậy là tốt rồi, chị còn sợ không vừa người chứ.
" Giang Đồ nói: "Anh của em! ! "
Cô còn chưa nói xong đã thấy Phó Việt ra cửa, theo bản năng nuốt lời trở lại.
Mạnh Diệu Ngôn ở dưới chờ bọn họ, sáng tinh mơ có thể chờ ở nơi này, nam chính cũng thật có kiên nhẫn.
Bốn người cùng đi học, toàn bộ hành trình, Phó Việt đều không có bất kỳ giao lưu gì với những người khác.
Chỉ mỗi lúc ở trên xe buýt che chở Hoa Vụ, những lúc còn lại thì không có bất kỳ động tác gì khác, vẫn là học sinh côn đồ lạnh nhạt khiến người ta sợ hãi kia.
Chỗ ngồi vẫn là dựa theo học kỳ 1 ngồi, nhưng Hoa Vụ đi vào còn chưa có ngồi xuống, đã bị Phó Việt xách đến chỗ bên cạnh hắn ngồi.
"Làm gì?"
Phó Việt nhét cặp sách cô vào ngăn bàn, kéo ghế dựa ra đằng sau, "Ngồi ở đây.
"
"! ! "
Không giống như là để cô ngồi, mà giống như đưa cô đi để tra tấn.
"Em ngồi bên kia khá tốt.
" Hoa Vụ túm cặp sách ra.
Phó Việt nhìn bạn cùng bàn của cô dùng ánh mắt trông mong nhìn sang bên này, hắn còn thay đổi vị trí với Hoa Vụ, đẩy Hoa Vụ đến vị trí ban đầu của mình: "Không phải em muốn dạy bù cho anh à, ngồi ở đây cho tiện.
"
"Em! ! "
"Em không ngồi ở đây, chuyện học bù cũng không cần nữa.
"
"! ! "
Học bù là vì ai?!
Ngươi cái #! @%! !
Hoa Vụ thô lỗ nhét cặp sách vào bàn học, đặt mông ngồi xuống.
Cô nghĩ dù sao đợi chút chủ nhiệm lớp thấy, cũng sẽ bảo cô đổi về.
Nhưng ai biết chủ nhiệm lớp nhìn thấy, không hề nói cái gì cả.
Vì thế Hoa Vụ cứ như vậy thành bạn cùng bàn với Phó Việt.
Phó Việt là anh trai của Hoa Vụ, bạn học còn lại cũng không có quá nhiều suy nghĩ, chỉ là! !
Người tìm Hoa Vụ gửi thư tình rất nhiều.
Mỗi ngày Hoa Vụ đều giống như người đưa thư, lâu