Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.
Beta by DMP.
====
"Chị không sợ tôi nói cho người khác sao?" Độ Bách đổi chủ đề.
"Nói cái gì cho người khác? Chị đây nằm vùng à?" Hoa Vụ cười hỏi: "Lời nhóc nói, ai tin đây?"
Độ Bách: "......"
Độ Bách nắm túi nilon, đại khái hiểu được chênh lệch giữa mình và cô.
Cô là tâm phúc bên cạnh anh Quan kia, tâm trạng cô không tốt nên giết một tên đàn em, anh Quan còn phải vỗ tay nói giết rất hay.
Độ Bách có lẽ là đang tự hỏi, Hoa Vụ rốt cuộc là người tốt, hay người xấu.
Mãi cho đến khi sắp đến Bình Cốc thôn, Độ Bách mới hỏi: "Chị......!Muốn tôi làm cái gì?"
"Cậu muốn cứu vớt thế giới này không?"
"???"
Đèn pha chiếu sáng con đường phía trước, trạm gác cổng thôn ở cách đó không xa, Hoa Vụ giảm tốc độ xe, nghiêng đầu nhìn cậu, "Chúng ta có lẽ có thể trở thành anh hùng."
"???"
Độ Bách mười ba tuổi cũng biết mình đã đủ lớn, sẽ không có phát ngôn trẻ trâu nào.
Sao cô lại thế này?
Hơn nữa thân là nằm vùng, loại chuyện này không nên bảo mật sao?
Vì sao lại cho cậu ta biết?
Độ Bách hoài nghi cô cố ý diễn kịch, muốn lừa mình làm chuyện gì xấu......
Xe tới gần trạm gác cổng thôn, Độ Bách rất hiểu chuyện ngậm miệng, không nói chuyện nữa.
Xe Hoa Vụ bị ngăn lại, nhân viên vũ trang làm nhiệm vụ tiến lên kiểm tra.
Cô lái chiếc xe này ra ngoài, bọn họ cũng đều biết, theo lý thuyết là không nên kiểm tra cô.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Chị Âm, có người mò vào trong thôn." Người làm nhiệm vụ nói.
"Người nào?"
"Hình như là phóng viên gì đó, có điều đã bị bắt lại.
Anh Quan dặn chúng em kiểm tra cẩn thận một chút......!Chị Âm, xin lỗi."
"Không có gì."
Cô dựa vào cửa xe chờ bọn họ kiểm tra, phóng viên......!Phóng viên chạy đến chỗ này làm cái gì? Lá gan lớn như vậy? Sống sót không tốt sao?
Chờ kiểm tra xong, Hoa Vụ lại lên xe, lái về phía nhà sàn anh Quan ở.
Đất trống chỗ nhà sàn đốt lửa trại, âm thanh rất ồn ào.
Hoa Vụ xuống xe liền nghe thấy tiếng phụ nữ thét chói tai.
"Chị Âm đã về."
Cậu thanh niên tung ta tung tăng lại đây mở cửa.
"Đưa cậu nhóc này về phòng trước đi." Hoa Vụ chỉ vào Độ Bách, "Đừng để nó ra ngoài."
"Được rồi."
Cậu thanh niên kéo Độ Bách đi.
Hoa Vụ lấy súng trong xe, cài ở thắt lưng, xuyên qua đám đông hỗn loạn, đi về hướng nhà sàn của anh Quan.
Đứng ở bậc thang, có thể thấy cảnh tượng giữa đám đông kia.
Tổng cộng có hai người, một nam một nữ.
Nam nằm trên mặt đất, không biết còn sống không.
Nữ......
Hoa Vụ thu tầm mắt, vào phòng, "Hai người kia là thế nào?"
Anh Quan uống trà bên trong, thấy Hoa Vụ trở về, cười ha hả vẫy tay, "Hai đứa phóng viên, cũng không biết làm sao lại mò được đến đây, lá gan rất lớn đấy.
Chuyện của em làm thế nào rồi."
Hoa Vụ dường như hơi không kiên nhẫn, nói với người bên cạnh: "Bảo bọn họ đừng làm ồn nữa, im lặng chút đi."
Người nọ nhìn anh Quan một cái.
Anh Quan quan sát Hoa Vụ một lát, "Tâm tình không tốt? Không sao, đã muộn thế này rồi, nhốt người lại trước đi."
"Vâng."
Sau khi người nọ rời khỏi đây, bên ngoài rất nhanh đã yên tĩnh.
Hoa Vụ: "Việc đã làm thỏa đáng, bọn họ nói là chúng ta ăn phần trăm quá nhiều, thiếu nợ cờ bạc, tự tìm được một nhà cung cấp, có thể lấy nhiều tiền hơn.
Người nọ rất có thể là người của Ổ Đinh."
"Đệt......!Ổ Đinh bây giờ đã muốn duỗi tay lên địa bàn chúng ta rồi."
"Chuyện này anh xem có nên nói cho Khuyển Gia không?"
"Chuyện này khoan hãy nói." Anh Quan lo lắng cho địa vị của mình: "Nếu để Khuyển Gia biết, anh đến chút việc nhỏ này cũng làm không xong, chắc chắn sẽ không vui."
Hoa Vụ nói xong với anh Quan, từ bên trong đi ra, người bên ngoài đã tản đi, chỉ còn lửa trại chưa tắt, cùng với vết máu loang lổ trên đất.
Hoa Vụ xuống bậc thang, đi về chỗ của mình.
......
......
Đoàng ——
Anh Quan nhíu mày nhìn ra bên ngoài, nháy mắt với tâm phúc.
Tâm phúc lập tức đi ra ngoài xem một chút, sau khi về sắc mặt cổ quái mà đáp: "Là chị Âm......!Có người từ địa lao ra, đụng vào chị ấy."
Quan ca nhíu mày: "Gần đây sát tâm của nó có phải quá nặng hay không?"
Bây giờ anh Quan đã hoàn toàn không nghi ngờ cô.
Làm gì có nằm vùng nào mà biến thái như vậy?
Tâm phúc nói: "Có thể