"Thiếu phu nhân..." Cửa tân phòng bị đẩy ra, một nha hoàn sắc mặt lo lắng: "Thiếu gia... Thiếu gia gặp chuyện không may!"
Dự cảm đáy lòng Hoa Vụ không tốt được chứng thực, cô đi theo nha hoàn nhanh chóng đi tới một gian phòng khác.
Tạ Tri Văn đang cùng một đại phu đi ra, thấy Hoa Vụ bước nhanh tới, hắn bảo đại phu chờ một chút: "Biểu muội, muội trước đừng nóng vội, Tiểu Phong tạm thời không có việc gì."
Sắc mặt Hoa Vụ nhìn không ra cái gì, chỉ gật gật đầu: "Ta đi vào nhìn hắn một chút."
"Được."
Trong phòng chỉ có hạ nhân hầu hạ, Hoa Vụ đi vào, bọn họ liền thức thời lui ra.
Tạ Phong Trúc nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, nhắm hai mắt ngủ thϊếp đi.
Hoa Vụ ngồi ở bên giường, nhìn người trên giường, đang yên đang lành như thế nào lại đột nhiên...
Tạ Tri Văn cùng đại phu nói chuyện xong, từ bên ngoài tiến vào, bảo những người khác xuống trước: "Các ngươi đi xuống trước đi."
Hoa Vụ quay đầu hỏi hắn: "Đại biểu ca, đại phu nói cái gì?"
Tạ Tri Văn lắc đầu, đại phu cái gì cũng không nói.
Hắn nhìn không ra Tạ Phong Trúc bị làm sao.
Thiếu nữ ngồi ở bên giường đặc biệt bình tĩnh: "Đại biểu ca hẳn là biết cái gì chứ?"
Đại phu nhìn không ra cái gì, Tạ Tri Văn đệ khống lại biểu hiện bình tĩnh như vậy, chuyện này không bình thường.
"Cái này..." Tạ Tri Văn do dự, không biết có muốn nói cho cô hay không.
"Ta hiện tại cùng Tạ Phong Trúc đã kết hôn, có quyền biết chuyện của hắn." Hoa Vụ nói.
Chuyện này sớm muộn gì cũng không giấu được.
Hắn cùng mẫu thân đều cho rằng, ít nhất hôn lễ sẽ không xảy ra vấn đề gì...
Nhưng không nghĩ tới, vừa vặn xảy ra chuyện trong hôn lễ.
Đối với cô mà nói, bản thân nó cũng không công bằng...
Tạ Tri Văn không thể cự tuyệt yêu cầu của cô.
"Tiểu Phong hắn..."
Tạ Tri Văn tổ chức lại ngôn ngữ, tận lực đem sự tình nói đầy đủ một lần.
"Tiểu Phong không biết chuyện này, chúng ta vẫn giấu diếm hắn. Mẫu thân vốn là muốn đem hôn kỳ ấn định sang năm, nếu như xảy ra chuyện..."
Tạ Tri Văn không nói tiếp.
Biểu muội là một cô nương thông minh, cô sẽ hiểu những gì hắn muốn nói.
"Ta biết rồi."
"???"
Cứ như vậy sao?
Hoa Vụ chỉ vào Tạ Phong Trúc: "Ta muốn ở một mình với hắn một lát."
"..."
Tạ Tri Văn gật đầu, rời khỏi phòng.
Hoa Vụ chờ Tạ Tri Văn rời đi, ngồi yên trong chốc lát, đưa tay cầm tay Tạ Phong Trúc đặt ở ngoài chăn.
Cô bắt đầu kiểm tra thân thể Tạ Phong Trúc.
Thân thể Tạ Phong Trúc rất khỏe mạnh, cũng không có gì kỳ quái.
Vận mệnh sao?
Bởi vì thân phận trước kia của hắn...
Hoa Vụ cảm thấy cũng không phải là không có khả năng, hắn trước kia chính là đại ma đầu, tuy rằng không biết vì cái gì có thể chuyển thế, nhưng khẳng định là có đại giới.
Nhưng mà Tạ Tri Văn lại nói đại sư kia nói, là có biện pháp hóa giải...
...
Lúc Tạ Phong Trúc tỉnh lại, thời gian còn sớm, Tạ Tri Văn cùng Tạ phụ Tạ mẫu vừa đem tân khách tiễn đi, bên ngoài đang dần dần an tĩnh lại.
Hắn nhìn thiếu nữ ngồi ở bên giường mình, mặc áo cưới: "Ta làm sao ở chỗ này?"
"Đại ca chàng nói chàng uống quá nhiều."
"..."
Tạ Phong Trúc theo bản năng đưa tay sờ trái tim.
Bây giờ hắn không còn cảm thấy đau nữa.
Nhưng thân thể hắn tựa hồ còn chưa quên loại đau này, hắn chỉ cần thoáng nhớ lại, liền cảm giác vẫn rất đau.
Hoa Vụ nhìn thấy động tác này của hắn, hơi ngước mắt lên: "Làm sao vậy? Không thoải mái?"
Tạ Phong Trúc: "..."
Tạ Phong Trúc nắm chặt quần áo trước ngực, đáy mắt là khủng hoảng lung lay sắp đổ: "Ta có thể sắp chết."
"..."
Hắn vừa rồi nghe thấy?
Tạ Phong Trúc nhìn cô, ôm ngực mình, thanh âm rất thấp: "Chỗ này của ta rất đau."
"..."
Hoa Vụ đưa tay, Tạ Phong Trúc lập tức hiểu ý, nhanh chóng ôm lấy cô, khí tức trên người cô, tựa hồ có thể xua tan cảm giác đau đớn lưu lại trên thân thể.
Hoa Vụ một tay đặt ở vị trí trái tim Tạ Phong Trúc: "Là nơi này đau sao?"
"Ừm."
Trái tim Tạ Phong Trúc không thành vấn đề... Ít nhất lúc cô vừa kiểm tra, không phát hiện có vấn đề gì.
Nhưng cô nghĩ về một điều khác.
Lúc trước muốn tìm vị trí Vọng Sinh, Sùng Vân giao cho cô một cái bình ngọc, nói bên trong là máu trong tim Vọng Sinh.
Máu trong tim không giống như những dòng máu khác, ăn nhiều một chút bổ sung liền trở về.
Thứ đó không còn, chính là không còn.
Hoa Vụ
thở phào nhẹ nhõm: "Không có việc gì."
Tạ Phong Trúc: "Nếu ta chết, nàng muốn đến bồi ta không? Ta muốn nàng đi cùng ta..."
"..."
Hoa Vụ đẩy hắn ra, tức giận nói: "Ta thấy tinh thần của chàng bây giờ rất tốt."
Tạ Phong Trúc: "..."
Hắn nói sai sao?
...
Hoa Vụ sai người đưa Tạ Phong Trúc về tân phòng, nói với Tạ phụ Tạ mẫu vừa vặn chạy tới: "Hắn sẽ không có việc gì, các ngươi không cần lo lắng."
Tạ phụ cùng Tạ mẫu liếc nhau một cái, có ý gì?
Nhưng mà Hoa Vụ cũng không giải thích nhiều, cô cùng hai người nói vài câu, rất nhanh liền trở về tân phòng bên kia.
Hôm nay nói thế nào cũng là đêm tân hôn, bọn họ cũng không tiện đuổi theo hỏi qua.
Tạ Phong Trúc sắc mặt chuyển biến tốt hơn rất nhiều, nhìn qua tinh thần cũng không tệ, Hoa Vụ hai tay chống ở hai bên thân thể hắn: "Còn có khí lực không?"
Tạ Phong Trúc: "A... Có... Có đúng không?"
Hoa Vụ bắt đầu cởϊ qυầи áo.
"Nàng... Nàng cởϊ qυầи áo làm gì?"
"Quá trình đêm tân hôn phải đi hết nha." Hoa Vụ lên giường, tiện tay vung lên, màn màn giường hai bên hạ xuống, ngăn trở phong cảnh bên trong.
Thanh âm ma sát quần áo tinh tế vang lên.
Thanh âm Tạ Phong Trúc dần dần mang theo hơi thở dốc: "Nhưng ta không có vén khăn voan, cũng không có uống chén rượu giao bôi..."
"Cái kia có thể nhảy qua."
"Vì sao..."
"Chàng làm sao vì sao nhiều như vậy."
...
Hoa Vụ thừa dịp Tạ Phong Trúc nghỉ ngơi, trở về Tiên giới một chuyến, lấy bình ngọc chứa máu trong lòng Vọng Sinh.
Khi cô trở về, trời vẫn chưa sáng.
Nhưng Tạ Phong Trúc tỉnh lại, hắn ngồi ở trên giường, mặt không chút thay đổi nhìn nến đỏ sắp cháy hết, cả người đều có chút u ám, phảng phất.
Hoa Vụ đột nhiên xuất hiện trong phòng, cả hai bên đều giật mình.
Tạ Phong Trúc nhảy xuống giường, quần áo không chỉnh tề xông tới, ôm Hoa Vụ vào trong ngực.
Thiếu niên phảng phất vẫn nghẹn hô hấp, xác định người ôm vào trong ngực là tồn tại chân thật, hắn mới từng ngụm từng ngụm hô hấp.
"Nàng không thể rời khỏi ta."
Hoa Vụ không trả lời lời này của hắn, chính mình nhét bình ngọc cho hắn: "Uống đi."
"Đây là cái gì?"
"Độc dược."
"Ồ."
Tạ Phong Trúc rút nắp bình ngọc ra, ngửa đầu uống xuống.
Hoa Vụ nhìn hắn nuốt xuống, thở dài: "Chàng không sợ thật sự là độc dược?"
"Nàng cho, ta đều muốn uống." Thiếu niên nói xong cười một chút: "Ta sẽ không cự tuyệt bất cứ yêu cầu nào của nàng."
Hoa Vụ lôi kéo hắn trở lại trên giường, đè hắn ngã vào trong chăn, hôn hắn trong tầm mắt kinh ngạc của Tạ Phong Trúc.
Tạ Phong Trúc bị hôn đến choáng váng, hoàn toàn quên giãy dụa, cả người đều hướng nàng mở ra, không đề phòng bất kỳ phòng bị gì.
Hoa Vụ dễ dàng dẫn dắt máu trong cơ thể hắn, bơi qua các mạch máu và trở lại trái tim.
Tạ Phong Trúc cảm giác ngực bị nóng một chút, ngay cả tứ chi cũng cảm giác có ấm áp, hắn muốn đi xem, lại bị thiếu nữ ấn mặt: "Chuyên tâm một chút."
"...Ồ."