Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Thái tử điện hạ: “Ngươi muốn nói cái gì?”
Hoa Vụ không chút sợ hãi nghênh đón ánh mắt thái tử điện hạ, “Giữ lại vài người, chuyện hôm nay không đơn giản như vậy.”
Con ngươi thái tử điện hạ híp lại, “Bổn cung cho rằng ngươi muốn bổn cung hạ thủ lưu tình, để tránh làm cho ngày đại hỉ hôm nay trở nên không may mắn.”
Hoa Vụ rũ mắt nhìn thi thể bên chân thái tử điện hạ.
Thái tử điện hạ theo ánh mắt của nàng, chậm rãi dừng ở trên thi thể.
Hình như là đã nhớ, người này là do nàng tự tay giết chết.
Thái tử điện hạ nghe thấy thiếu nữ dùng giọng điệu cổ quái nói: “Có người xung hỉ không phải rất tốt sao?”
Thái tử điện hạ: “…”
Kiểm Sách: “…” Lời này của thái tử phi sao lại….. quen tai thế nhỉ?
Thái tử điện hạ có thâm ý khác liếc mắt nhìn thiếu nữ sắp trở thành thái tử phi của hắn, đột nhiên phát hiện vị nữ nhi của Tần thị này không giống những gì hắn biết.
Thái tử điện hạ nghĩ đến chuyện nàng phái người đến truyền tin cho mình…
Thái tử điện hạ: “Vậy thì dựa theo lời thái tử phi nói.”
Hắn không cho Hoa Vụ cơ hội nói chuyện nữa, trực tiếp thả rèm của kiệu hoa xuống.
“Áp giải bọn họ về Đông Cung.” Thái tử điện hạ phân phó Kiểm Sách xong, xoay người lên ngựa, “Tiếp tục hôn lễ.”
Kiểm Sách thấy chủ tử nhà mình không có ý rời đi, hiểu được hắn muốn tự mình nghênh đón thái tử phi trở về, vội vàng gọi người áp giải đám ăn mày kia đi, chỉ huy đội ngũ rước dâu khôi phục trật tự.
Nhạc hỉ lại nổi lên.
Náo nhiệt trở lại trên con đường dài.
Phảng phất như chưa có chuyện gì xảy ra.
……
……
Đông Cung hôm nay khách khứa tới không ít, tiền viện đặc biệt náo nhiệt.
Chuyện đội ngũ rước dâu có người gây sự đã được truyền về.
Lúc này không ít người đều đang thảo luận sôi nổi.
Nhưng mà trọng điểm của lần thảo luận này — là chuyện thái tử phi giết người.
Ngày đại hỉ, thấy máu là không may mắn.
“Lá gan của thái tử phi cũng quá lớn đi…”
“Không hổ là thiên kim của Tần tướng quân.”
“Nhưng hôm nay thấy máu, sợ là sau này….. không được suôn sẻ lắm.”
“Ta nghe nói lúc ấy rất hỗn loạn, nếu thái tử phi không động thủ, vậy ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.”
“Trước đó thái tử điện hạ cũng không đi đón dâu, điện hạ có phải bất mãn với chuyện này hay không? Cố ý làm cho thái tử phi khó xử?”
“Hôn sự này là điện hạ tự mình đi cầu, làm sao có thể bất mãn?”
“Vậy vì sao trước đó điện hạ không đi?”
“Cái này… Điện hạ kia là thái tử, không đi cũng được.”
Phong tục hiện tại của bọn họ đại đa số đều theo tiền triều, thái tử tiền triều cưới chính phi, là cần tự mình đi đón dâu.
Nhưng cũng không phải tất cả, thái tử là đế vương tương lai, thân phận tôn quý, hắn thật sự không đi, hoàng đế cũng chỉ có thể mắng hắn hai câu.
Điều này chỉ có thể chứng tỏ thái tử không coi trọng thái tử phi mà thôi…
“Đội ngũ đón dâu đến rồi!”
Mọi người nghe thấy âm thanh nhạc hỉ.
Mọi người chờ đến dài cổ thì phong tục rườm rà trước cửa chậm chạp một lát mới đi vào bên trong.
Khiến cho mọi người không ngờ chính là, thái tử phi thế mà lại được thái tử điện hạ ôm vào.
Mọi người lại bắt đầu hoài nghi suy đoán lúc trước của bọn họ có đúng hay không.
Thái tử điện hạ rốt cuộc coi trọng thái tử phi, hay là không coi trọng?
Thái tử điện hạ cũng không muốn ôm Hoa Vụ tiến vào, nhưng Hoa Vụ vẫn không có chút sức nào.
Cho nên lúc thái tử điện hạ đón nàng xuống kiệu hoa, nàng đành phải hơi uy hiếp hắn một chút.
Thái tử điện hạ toàn bộ quá trình đều đen mặt.
Căn bản không giống như bái đường cùng Hoa Vụ, càng giống như bái đường xong liền muốn đưa tân nương tử xuống địa ngục.
Khách mời bị bộ dáng âm trầm của thái tử điện hạ dọa sợ, thở cũng không dám thở.
Bởi vậy quá trình bái đường, ngoại trừ ti nghi* ‘Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường…’, cả hỉ đường, không có một chút âm thanh nào khác.
*Ti nghi: người chủ trì hôn lễ, trong từ điển hiện đại Trung Quốc thì nghĩa là người báo cáo và thực hiện các thủ tục khi tổ chức một buổi lễ hoặc cuộc họp chung. Có thể hiểu như MC đám cưới ý.
……
……
Hoa Vụ thành công hoàn thành xong quá trình tiến hành hôn lễ, may mà không có bị đưa vào địa ngục mà là được đưa vào hôn phòng.
“Các người đi ra ngoài.”
“Điện hạ, như này…..” Một đám người ở trong phòng hai mặt nhìn nhau.
Cuối cùng là Kiểm Sách đánh bạo nói: “Điện hạ, bây giờ vẫn còn sớm, bên ngoài còn có quan khách….”
“Cút!”
“……”
Kiểm Sách lập tức đưa người đi ra ngoài.
Thái tử điện hạ một phát kéo khăn hỉ trên đầu Hoa Vụ xuống: “Tần Hoan, ngươi cũng thật to gan! Dám uy hiếp bổn cung!”
Khăn hỉ bị kéo xuống, kéo theo
châu ngọc trên mũ phượng rơi xuống, đập vào mặt Hoa Vụ, đau đến mức nàng ‘xịt’ một tiếng.
Hoa Vụ bỏ mũ phượng xuống, che mặt bị hạt châu đập đỏ mặt, tức giận nói: “Ta là vì mặt mũi hai chúng ta. Nếu trong hôn lễ xảy ra vấn đề gì, mất cũng không phải là mặt của một mình ta.”
Hoa Vụ nhìn hắn, “Cũng chỉ là ôm ta một đoạn đường mà thôi, thái tử điện hạ không đến mức nhỏ mọn như vậy chứ? Ngươi lại không bị thiệt thòi.”
Thái tử điện hạ vặn khăn hỉ lại, vặn thành một sợi dây thừng.
“Ngươi làm gì vậy?” Hoa Vụ cảnh giác: ” Tân hôn ngày đầu tiên, ngươi gấp gáp muốn giết ta như vậy sao?”
Chức vụ nữ chính này cũng quá nguy hiểm đi!!
Thái tử điện hạ quấn khăn hỉ trong tay, kéo hai bên, giọng điệu âm u: “Nếu ngươi không nói được bản cung muốn nghe, bổn cung không ngại để thái tử phi chết bệnh.”
“…” Ta thấy ngươi mới là cần chết bệnh.
Quá đáng!
Ta không tính bắt ngươi xung hỉ!!
Khuyên ngươi đừng có tìm đường chết!
……
……
Chuyện thái tử điện hạ muốn biết, đương nhiên là vấn đề được nhắc tới trong thư của Hoa Vụ.
Trong khoảng thời gian này thái tử điện hạ đang xử lý một vụ án tham ô.
Chuyện này được vị kia trong cung cực kỳ coi trọng.
Việc này giao cho hắn, thái tử điện hạ liền gặp phải áp lực khắp nơi.
Nếu là không xong, không chỉ bị vị hoàng đế kia trách làm việc bất lợi còn rất có thể bị những người khác nắm được nhược điểm.
Hiện tại chuyện này đang rơi vào bế tắc, manh mối sở hữu dường như đều đã bị chặt đứt.
Mà Hoa Vụ đưa tin tới chính là nói cô có manh mối của vụ án này.
“Ta thật sự biết manh mối thái tử điện hạ cần.” Hoa Vụ gỡ trâm cài lộn xộn trên đầu xuống, ném lên giường: “Nhưng mà, ta có một điều kiện.”
Giọng điệu của thái tử điện hạ trở nên nguy hiểm: “Ngươi muốn bổn cung đi đón dâu, bổn cung đi. Ngươi còn điều kiện gì?”
“Chữ nào trên thư ta viết muốn điện hạ tới đón dâu, chính là điều kiện giao dịch của chúng ta? Không viết chứ nhỉ?” Hoa Vụ mỉm cười, ” Điện hạ tự mình hiểu sai, cũng không trách ta được.”
“……”
Nếu muốn biết được manh mối vụ án của vụ án Phùng Tự Phúc, mời Thái tử điện hạ tự mình đến đón dâu.
Thái tử điện hạ đột nhiên tiến lên, bóp lấy cổ mảnh khảnh của thiếu nữ: “Ngươi đang khiêu chiến sự nhẫn nại của bổn cung?”
Hoa Vụ có chút khó chịu, cô cũng không giãy dụa, ngược lại trực tiếp mặc kệ: “Ngươi bóp chết ta nha.”
“……”
Khóe môi thiếu nữ giương lên một nụ cười cổ quái.
Năm ngón tay thái tử điện hạ dùng sức, “Ngươi cho rằng bổn cung không dám sao?”
Hoa Vụ: “Giết chết ta là chuyện nhỏ, nhưng so với lợi ích thu hoạch được khi ta sống, đó chính là khác nhau một trời một vực.”
“Điện hạ, con người phải biết nhìn xa trông rộng.”
Thái tử điện hạ: “Ngươi có thể mang đến lợi ích gì cho bổn cung?”
Hoa Vụ cười một chút: “Vậy phải xem điện hạ có muốn nói chuyện đàng hoàng với ta hay không.”
Ngón tay Thái tử điện hạ buông lỏng, “Bổn cung ngược lại không nghĩ tới, Tần tiểu thư còn có một mặt như vậy.”
“Điện hạ rất hiểu ta sao?”
“……”
Sự hiểu biết của hắn bị giới hạn trong thông tin thu thập được bởi những người khác.
Đối với vị Tần tiểu thư này, thái tử điện hạ cũng chỉ có duyên gặp mấy lần, ngay cả nói cũng chưa từng nói được hai câu.
Hắn thật sự không hiểu nàng.