Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Tông Ngô híp mắt lại, nguy hiểm nói: “Quy củ của thái tử phi là ai dạy, dùng ‘ngươi’ xưng hô bổn cung?”
“…” Đánh rắm! Thái tử thì rất ghê gớm nha!
Hoa vụ biết nghe mà sửa, “Điện hạ, xin hỏi, những người ngài vừa bắt về bị giam ở đâu.”
Tông Diệp: “Ngươi muốn làm gì?”
Hoa Vụ đứng dậy, sửa sang lại hỉ phục trên người, đặc biệt nói: “Ta muốn đi thử quyền lực thái tử phi của ta xem có được không.”
Tông Học: “…”
Vì thế ngày đại hôn, hai người tân lang tân nương mặc kệ một đám khách mời bên ngoài…….
Một người đi để xác minh sự thật của manh mối.
Một người đi kiểm chứng quyền lực của thái tử phi có được hay không.
Lòng tin của Tông Ngô đối với Hoa Vụ rất thấp cho nên hắn cũng không phải rất tin tưởng manh mối Hoa Vụ đưa.
Hắn cũng đã nghĩ kỹ, sau khi phát hiện manh mối không hữu dụng thì nên đối phó với nàng như thế nào.
Ai biết được…
Lại là manh mối hữu dụng.
Trong căn nhà hỗn độn, máu tươi nhuộm đỏ gạch, thanh niên ngồi trên ghế có chút cũ nát, tay lật một quyển sách cũ nát.
Kiểm Sách đứng ở một bên cũng không dám thở mạnh.
Ngày đại hỉ, thấy máu, người chết, thật sự tốt sao?
Nhưng mà Kiểm Sách không biết, chờ khi hắn trở về, nghe người phía dưới báo cáo đi đến địa lao nhìn thì hai mắt hắn choáng váng.
Rốt cuộc là ai xem ngày, nói hôm nay đại cát, thích hợp thành hôn?
Hôm nay là đại hung mới đúng!!
Hẳn là điện hạ là đã bị tiểu nhân hại!!
Kiểm Sách hít sâu một hơi, đi vào trong nhà giam.
Thái tử điện hạ tốt xấu gì thay bộ hỉ phục kia ra.
Thái tử phi của bọn họ thì rất tốt, hỉ phục cũng không thay.
Ngồi ở trong nhà giam bẩn thỉu, làn váy đỏ đến chói mắt uốn lượn trên mặt đất giống như đóa hoa nở rộ đến thối rữa.
Đám khất cái đầu bẩn thỉu nằm trên mặt đất, ngực cũng không thấy phập phồng, không biết còn thở hay không.
Mấy người còn lại rõ ràng còn thở, nằm trên mặt đất run bần bật, đầu cũng sắp vùi vào trong đất.
Bọn họ giống như nô bộc thần phục dưới chân thiếu nữ, hèn mọn lại sợ hãi.
Kiểm Sách cảm thấy mình không xử lý được tình huống như vậy, khẩn cấp đi gọi Tông Ngô tới.
Tông Ngô vừa đến bên ngoài địa lao thì Hoa Vụ đã từ bên trong đi ra.
Lúc này sắc trời đã tối, ánh trăng trong trẻo lạnh lẽo rơi vào trên tóc thiếu nữ, đầu vai, chậm rãi phác họa ra đường nét mảnh khảnh của nàng.
Theo bước chân thiếu nữ, châu ngọc trên hỉ phục va chạm phát ra tiếng leng keng.
Hắn tạm thời gọi Ô Hòa đến đi cùng nàng, soi đường cho nàng.
Trong ánh sáng yếu ớt, Tông Ngô thấy thiếu nữ không chút để ý lấy khăn lau tay.
Vết máu trên ngón tay bị khăn tay lau sạch, thon gọn trắng nõn, dưới ánh sáng của hoa trăng, nhiễm một chút dịu dàng.
Sắc mặt Ô Hòa rất cổ quái, nhìn thấy Tông Vô, vội vàng đến hành lễ: “Điện hạ.”
Bước chân của Hoa Vụ dừng lại, nhìn về phía người ở cuối hành lang.
Giọng nói của Tông Ngô xuyên qua đêm tối mà đến, hòa mình trong bóng tối của đêm: “Ngươi giết bọn họ rồi?”
“Làm sao có thể! Ta không giết ai cả.”
Hoa Vụ dừng lại một chút, không biết nghĩ đến cái gì, trên mặt lộ ra nụ cười có vài phần quái dị.
“Hôm nay nói thế nào cũng là ngày đại hỉ của chúng ta, còn chưa kịp.” xung hỉ cũng phải có hạn chế.
…… còn chưa kịp cái gì?
Tông Ngô làm sao có thể hiểu được ý của Hoa Vụ
“Kiểm Sách nói bọn họ đều đã chết.”
“Bọn họ tự mình chết.” Hoa Vụ trả lại khăn tay cho Ô Hòa, giọng điệu có chút vô tội: “Ta còn gọi đại phu cho bọn họ, ta đã cố gắng cứu bọn họ. Đáng tiếc chính bọn họ không cố gắng, không sống được.”
Ánh mắt Tông Ngô quét về phía Ô Hòa.
Ô Hòa khẽ gật đầu.
Những tên ăn mày đó đã bị cho uống thuốc độc từ lâu.
Nếu như không phải Hoa Vụ sớm muốn thẩm vấn bọn họ, vừa lúc đúng lúc phát độc, gọi đại phu tới cứu được hai tên thì có lẽ tất cả đều đã chết.
Nhưng mấy tên được cứu trở về đó…..
Còn không bằng chết đi thì hơn.
Ô Hòa cảm thấy điện hạ của bọn họ đã rất đáng sợ rồi.
Không nghĩ tới vị thái tử phi này còn đáng sợ hơn!
……
……
Tông Ngô từ chỗ Ô Hòa biết được chuyện xảy ra trong nhà giam, ánh mắt nhìn Hoa Vụ càng quái dị hơn.
Đó thật sự là chuyện mà một vị thiên kim tiểu thư có thể làm?
Nàng ta là Tần Hoan sao?
Nhưng nếu nàng không phải Tần Hoan….. thì là ai?
Nếu thật sự có người giết Tần Hoan, thay thế nàng ta rồi đến ở bên cạnh hắn thì cũng nên dựa theo tác phong hành sự của Tần Hoan, giảm bớt khả năng bị người khác phát hiện.
Tông Ngô đèn nén sự nghi ngờ dưới đáy lòng: “Hỏi được chuyện ngươi muốn biết chưa?”
“Không sai lắm.”
“Ai cùng ngươi có thù lớn như vậy, muốn ở trong ngày đại hôn của ngươi, đẩy ngươi vào thế khó xử như thế?”
Những tên ăn mày đó
rõ ràng là không muốn giết nàng, vậy chỉ có thể là muốn hủy hoại thanh danh của nàng.
Hoa Vụ đột nhiên hỏi lại: “Khiến ta khó xử nhất, chẳng lẽ không phải là điện hạ sao?”
Tông Ngô: “…..”
Không khí trong hành lang ngưng lại.
Kiểm Sách và Ô Hòa đều bội phục dũng khí của Hoa Vụ.
Điện hạ chính là cố ý không đi đón dâu.
Nhưng chuyện này có thể nói sao?
Không thể!
Hoa Vụ như là không cảm giác được bầu không khí có chút không ổn, tiếp tục vấn đề kia, như không có chuyện gì mà trả lời: “Lương Như Sương, biểu muội ta.”
Lương Như Sương……
Tông Ngô từng nghe nói qua về người này.
Biểu tiểu thư sống nhờ Tần phủ.
“Sao nàng ta lại hận ngươi như thế?” Thế nhưng lại muốn để nàng bị đám ăn mày lôi lôi kéo kéo ở trên đường, đây là muốn cô bị nước bọt của bá tánh toàn thành dìm chết sao?
Hoa Vụ đi vài bước đến chỗ Tông Ngô bên kia, “Điện hạ, ngươi có từng nghĩ tới chưa, nàng ta có thể là nhằm vào Đông Cung.”
“Nói như thế là ý gì?”
“Thái tử phi ngươi sắp nghênh đón cửa, bị người ta khi dễ trên đường phố, mất mặt là ai?” Giọng điệu Hoa Vụ dần trở nên phấn khởi, “Là Đông Cung nha! Nàng ta như này là hoàn toàn không đem Đông Cung chúng ta để vào mắt, đánh vào mặt Đông Cung chúng ta…”
Lúc đầu Tông Ngô cảm thấy lời của nàng cũng có chút đúng.
Nhưng càng nghe càng phát hiện nàng đang nói bậy.
“Thái tử phi, ngươi coi bổn cung là kẻ ngốc sao?”
“……”
Ôi chao.
Ân oán cá nhân chuyển đổi ân oán tập thể thất bại.
Hoa Vụ nghiêm túc: “Nàng ta ghen tị với ta.”
“Ghen tị với ngươi cái gì?”
“Ghen tị ta làm thái tử phi.”
Tông Ngô: “Ngươi cảm thấy làm thái tử phi là một chuyện tốt sao?”
Có người hầu hạ, có người sai khiến, đây không phải là chuyện tốt sao? Vì thế Hoa Vụ gật đầu: “Chỉ cần điện hạ tuân thủ lời hứa, ta cảm thấy thật sự là chuyện tốt. Điện hạ tìm được người ngươi muốn rồi chứ?”
Tông Ngô không trả lời, nhưng cũng không nói những thứ khác, Hoa Vụ cảm thấy hẳn là đã tìm được.
Tóm được kịch bản rồi mà còn không tìm được, vậy hắn thật sự là xui xẻo đến mức không thể xui xẻo hơn rồi.
Tông Ngô không hỏi nàng định đối phó Lương Như Sương như thế nào, cũng không hỏi nàng lấy manh mối ở đâu, thậm chí không thèm để ý chuyện nàng làm ở địa lao, cảnh cáo nàng một câu phải biết an phận thủ thường rồi trực tiếp rời đi.
Hoa Vụ xách váy đi theo phía sau, tò mò hỏi: “Điện hạ, tối nay ngươi ngủ ở đâu? Chúng ta có cần động phòng không?”
“…” Tông Ngô quen nhìn chuyện lớn, nhưng từ trong miệng một nữ tử, nghe thấy lời này.
Nàng ta không biết xấu hổ à?
Trên mặt Tông Ngô không có bất kỳ gợn sóng gì, “Thái tử phi, đây là lời mà một nữ tử như ngươi nên hỏi sao?”
Hoa Vụ hơi bất ngờ một chút, hào phóng nói: “Vậy ngươi hỏi ta.”
Tông Ngô: “……”
Tông Ngô đương nhiên không tính động phòng với Hoa Vụ, hắn đi thẳng đến thư phòng.
Đêm nay hắn có việc cần xử lý.
Hoa Vụ một mình bá chiếm phòng tân hôn, nằm ở trên chiếc giường to rộng, suy nghĩ kế hoạch làm việc tiếp theo.
Tuy rằng lượng công việc gia tăng nhưng thân là người làm công, sao có thể nhận thua!
Người làm công vĩnh viễn không được nhận thua.
Cộc cộc –
Hoa Vụ đang vắt óc để nghĩ kế hoạch, nghĩ phương án cụ thể thì đột nhiên cửa sổ bên kia vang lên tiếng động nhỏ.
Mới đầu còn tưởng là gió thổi.
Nhưng rắt nhanh cô đã phát hiện đó là âm thanh do có người tạo ra.
Hơn nửa đêm…… bị ma ám à?
____