Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Niniii.
====
Đáy lòng Lương Như Sương chợt hoảng hốt một chút, vô thức nhìn về phía Hoa Vụ.
Nhưng mà nàng ta quỳ còn Hoa Vụ lại đứng, Lương Như Sương chỉ có thể nhìn thấy những hoa văn thêu vô cùng tinh xảo trên váy.
Bỗng chốc nàng ta có hơi luống cuống.
Nhưng một chút luống cuống này đã nhanh chóng bị áp xuống.
Nàng ta chính là dư nghiệt tiền triều.
Ở kiếp trước, chuyện này thật sự đã từng xảy ra.
Chẳng qua lúc ấy nam chính đã đăng cơ.
Có nam chính che chở nên cái thân phận này vốn dĩ không gây ảnh hưởng gì đến nàng ta cả.
Hiện tại nàng đã đem chuyện này vạch trần ở trước mặt bệ hạ sớm hơn, nàng ta còn có thể thoát được sao?
Lương Như Sương tiếp tục nói: “Bệ hạ, thần phụ còn có chứng cứ. Mỗi vị hoàng thất tiền triều đều sẽ có một khối ngọc bội, mặt trên có khắc chữ, chữ được khắc trên ngọc bội của thái tử phi chính là chữ ‘vũ’.
……
……
Ngự hoa viên.
Dựa theo diễn biến của năm trước, lúc này hoàng đế nên tới nơi rồi.
Cho dù bởi vì chuyện Nhàn phi rơi xuống nước mà chậm trễ thì thì vẫn còn nhiều người ở đó như vậy, hoàng đế cũng không nên để mặc bọn họ.
Nhưng mắt thấy sắc trời càng lúc càng khuya, mà vẫn chưa thấy bóng dáng của hoàng đế.
Mà trong đó có người nhanh nhẹn, sớm đã nhận được tin tức.
Hoàng đế phái cấm quân ra khỏi cung.
“Sao lại thế?”
“Không biết……”
“Nhàn phi nương nương rơi xuống hồ, chẳng lẽ liên quan đến chuyện lớn nào nữa sao?”
Hôm nay đã xảy ra một việc như vậy, mọi người không khỏi sinh nghi.
Nguồn tin tức có rất nhiều, sau khi ngầm hỏi thăm thì lại nhận được một ít tin tức mới.
“Thái tử và thái tử phi đều bị gọi đi…… cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.”
“Lúc Nhàn phi nương nương rơi xuống nước, hình như thái tử phi cũng ở đó.”
Tông Kỳ ngồi ở bên cạnh uống rượu giống như đối với tất cả những sự việc xảy ra đều không có hứng thú.
Cho đến khi bọn họ nhắc tới thái tử phi thì Tông Kỳ mới có chút phản ứng.
Tông Kỳ nhíu mày nhấp vài ngụm rượu rồi sai người đi nghe ngóng tình hình bên kia.
Dù sao Tông Kỳ cũng là một vị vương gia, tai mắt trong cung cũng nhiều hơn so với những người khác.
“Vương gia, bệ hạ không để lại mấy người, thái tử và thái tử phi còn có Nhàn phi đều ở trong điện, không biết bọn họ đang nói cái gì.” Người nghe ngóng rất nhanh đã tới báo tin, “Đúng rồi, thế tử phi của An Dương vương phủ cũng ở trong đó.”
Ngoài điện đều là cấm quân.
Không ai có thể tiến lại gần.
“Những cấm quân đó muốn đi đâu?”
“Tần phủ.”
Mày Tông Kỳ nhăn càng sâu hơn.
Cấm quân đi Tần phủ làm cái gì?
“Tần đại nhân đâu?”
“Vừa rồi cũng đã bị cấm quân gọi đi rồi.”
Lúc Tần đại nhân bị cấm quân gọi đi đã có không ít người chứng kiến, trong lòng mọi người ai cũng bắt đầu suy đoán. >>Lúc Tần đại nhân…… gọi đi đã có…..
Không bao lâu, cấm quân đến Tần gia cũng trở về, còn dẫn theo Tần phu nhân tiến vào.
“Như này là xảy ra chuyện gì……”
“Có phải Tần đại nhân đã phạm phải chuyện gì hay không?”
“Không có khả năng……”
Hiện tại hai phe phái của thái tử và Cẩn vương tranh đấu ngày càng ác liệt, cho dù là vậy nhưng sau khi nữ nhi của Tần đại nhân được gả vào Đông Cung thì không phải Tần đại nhân vẫn chưa xác định rõ lập trường sao?
Tần gia bảo trì trung lập.
Tần đại nhân cũng có tiếng là công chính liêm minh.
Tần gia còn có thể xảy ra chuyện gì?
Mặt trăng khổng lồ được treo lên bầu trời xanh thẳm, xung quanh là các vì sao phát ra ánh sáng rực rỡ.
Đèn lồng được treo ở bốn phía của ngự hoa viên đều đã sáng lên.
Hoàng đế phái quý phi tới đây chủ trì yến tiệc.
Tiếng đàn sáo dần vang lên.
Những đứa trẻ không mang theo phiền muộn mà vui đùa ầm ĩ thả đèn hoa đăng.
Ngự hoa viên vốn dĩ đang an tĩnh đột nhiên náo nhiệt lên.
Nhưng lễ trung thu ồn ào này lại khiến các vị đại thần cảm thấy vô cùng áp lực.
Đợi sau khi cung yến kết thúc, các đại thần rời cung thì mới nhận được tin tức mới nhất
Thái tử phi và thế tử phi đều bị nhốt lại, còn Tần phủ thì bị cấm quân bao vây.
Mọi người phải nghe ngóng mãi mới hỏi ra được một chút tin tức.
Sự việc xảy ra hôm nay có liên quan đến dư nghiệt của tiền triều.
Nhưng dư nghiệt này là ai?
Tại sao lại bắt cả hai người vào?
……
……
Thiên lao.
Hoa Vụ được Tông Ngô tự mình đưa vào trong phòng giam.
Địa lao u ám, mặt đất ẩm ướt, trong góc còn có đàn chuột chạy qua, chúng nó cũng không sợ hãi mà lại trốn trong góc phòng tùy ý để con người quan sát.
Tông Ngô nhìn Hoa Vụ đang bình tĩnh đi vào trong: “Ngươi xác định?”
” Diễn kịch thì phải diễn cho hết.” Hoa Vụ nói: “Nhanh quá sẽ khiến người khác nghi ngờ.”
Tông Ngô: “Bổn cung có thể để phụ hoàng giam lỏng ngươi ở Đông Cung.
Hoa Vụ: “……”
Cmn!
Sao không nói sớm!
“Tới cũng tới rồi.” Hoa Vụ cố gắng bình phục tâm tình: “Dù
sao cũng không tới hai ngày, coi như là ta hy sinh vì điện hạ.”
“……”
Đây là việc của ai?
Tông Ngô tùy tiện dặn dò hai câu, rồi nhanh chóng đi.
Lương Như Sương bị người mang vào trong phòng giam đối diện.
Hai người cách một lối đi nhỏ, mặt đối mặt.
So với Hoa Vụ nhẹ nhàng thì sắc mặt Lương Như Sương tái nhợt, ngã trong phòng giam, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hoa Vụ.
Lương Như Sương thái độ thắng chắc mới quyết tâm đi tố giác.
Ai biết Hoa Vụ vậy mà còn trả đũa.
Nói nàng mới là công chúa tiền triều.
Ngọc bội đáng ra nên ở trong thư phòng của Tần phụ, cuối cùng không biết vì sao lại đuợc lục soát ra từ căn phòng trước kia của nàng.
Tuy hai người lần lượt xác định nhưng đều không đủ chứng cứ để chứng minh ai mới là công chúa tiền triều.
Cho nên cuối cùng các nàng đều bị nhốt lại.
Chờ hoàng đế phái người điều tra rõ.
“Biểu muội, người đang làm, trời đang nhìn.” Hoa Vụ đi đến cửa lao, mỉm cười nhìn người đối diện, “Muội nhìn xem, đây không phải báo ứng sao?”
Lương Như Sương nắm lấy cửa lao, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô, “Ngươi…… có phải ngươi cũng trọng sinh không!”
Nàng chỉ có thể nghĩ đến lý do này.
Nếu không ngọc bội đáng lẽ nên ở trong thư phòng của Tần phụ, làm sao có thể chạy đến phòng nàng?
Mấy lời đó của nàng ta, rõ ràng là đã sớm chuẩn bị.
“Ngươi đoán xem.”
“……”
Những lời này rơi vào trong tai Lương Như Sương không khác gì thừa nhận.
Đến cuối đời, nàng ta có thể sống một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn với Tông Kỳ, vì sao nàng ta vẫn có thể trọng sinh?
Lương Như Sương cảm thấy bản thân có thể trọng sinh là bởi vì kiếp trước của nàng ta quá thảm, quá khổ.
Cho nên ông trời cho nàng ta thêm một cơ hội để bù đắp những tiếc nuối.
Nhưng dựa vào cái gì Tần Hoan cũng có thể lại làm lại một lần nữa?
Trước khi Hoa Vụ kịp nói ra lời ác độc hơn thì Lương Như Sương phía đối diện đột nhiên trợn tròng hai mắt, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Hoa Vụ: “……”
Ta còn chưa có làm cái gì đâu.
……
……
Có lẽ do Tông Ngô nói trước với cai ngục nên Hoa Vụ được đem tới chăn bông sạch sẽ cùng đồ ăn.
Những đãi ngộ dành cho Lương Như Sương thì lại không được tốt như vậy, tùy tiện đưa tới một chút thức ăn đã đuổi nàng ta đi..
Ngày hôm sau, Tông Ngô đem tới cho Hoa Vụ một cái hộp: “Sa Ngọc thu thập cho ngươi, ngươi nhìn thử xem còn thiếu cái gì không.”
“Điện hạ…… ngươi đột nhiên đối xử với ta tốt như vậy làm gì?” Hoa Vụ cảnh giác: “Ngài đừng yêu ta.”
Tông Ngô suýt chút nữa đã hất chiếc hộp lên.
Hắn phải nghĩ quẩn đến cỡ nào mới yêu nàng?
Tông Ngô cười nhạo một tiếng, “Yên tâm, cho dù bổn cung có yêu một con chó thì cũng sẽ không yêu ngươi.”
“Vậy là tốt rồi, giữa đồng bọn có quan hệ thuần khiết có thể hợp tác lâu hơn. Tương lai của chúng ta……”
Tông Ngô thấy Hoa Vụ sắp bắt đầu nói nhảm, ngắt lời nàng: “Đây là xét trên quan hệ hợp tác hiện tại của chúng ta mà mang đến cho ngươi, ngươi có muốn hay không.”
“Muốn nha!”
Hoa Vụ ôm lấy chiếc hộp.
Bên trong được Sa Ngọc chuẩn bị túi thơm có thể đuổi muỗi xua mùi lạ.
Còn có một ít điểm tâm và mứt hoa quả để ăn vặt.
“Sa Ngọc thật là hiểu ta.” Hoàn cảnh ác liệt như vậy cần phải có một thứ gì đó để giết thời gian. “Không hổ là phụ tá đắc lực của ta!”
“……”
Đó là người của bổn cung!