Xuyên Nhanh - Nữ Đặc Công Toàn Năng!

Đệ nhất y sư phản công (7)


trước sau

Nhóm dịch: Chiêu Anh Các


Edit: Thiên Vân


Beta: Angela+Tố Hiên


Hoàn cảnh của cô ấy cũng không khác Diệp Thiều Hoa là mấy, đặc biệt khi biết cha mẹ cô đã mất, Thư Mạn càng chiếu cố cô nhiều hơn.


Hai người quen biết nhau không lâu lắm, nhưng lại như chị em.


Bây giờ lần đặt cược này quá lớn, thua sẽ bị lưu đày bên ngoài liên minh Z để tự sinh tự diệt, Thư Mạn có thể không nôn nóng sao?


Diệp Thiều Hoa lấy ra một cái khăn giấy, rũ mi lau nước mắt cho cô ấy, một tay tháo cặp mắt kính trên mũi ra, cười khẽ, “Có lẽ trước đây biểu hiện của tớ không được tốt lắm, cho nên mới để lại ấn tượng như thế với cậu. Nhưng cậu có từng nghĩ, năm nay tớ mới mười tám tuổi, toàn cầu có nhiều thiên tài xuất sắc như vậy, tại sao hiệu trưởng Ager lại nhất quyết chọn tớ trong vô số người như thế không?”


“Tớ không có ý khinh thường Mạnh Vũ Thần.” Diệp Thiều Hoa mỉm cười, dù là lớp tóc mái dày đặc kia cũng không che hết được gương mặt quá mức thanh diễm của cô, cô không chút để ý ném tờ khăn giấy qua một bên, nghiêng đầu nhìn Thư Mạn: “Ý tớ là, Thư Mạn, y sĩ các cậu có nguồn gốc từ trung y, đứng trước nền y thuật Trung Hoa có lịch sử trên dưới năm ngàn năm …… cô ta là cái gì chứ?”


Quen biết Diệp Thiều Hoa lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Thư Mạn thấy rõ gương mặt của cô, thật sự không tối tăm như trong tưởng tượng của cô ấy.


Thư Mạn vốn dĩ nghĩ rằng gần đây Diệp Thiều Hoa đã đủ khí thế rồi, không ngờ là, khí thế trước khi cô tháo mắt kính còn không bằng một phần mười sau khi tháo nữa!


Đặc biệt là gương mặt xinh đẹp khiến người ta ngạt thở kia, thật sự quá khác so với suy nghĩ của cô ấy, hiện tại trong đầu Thư Mạn toàn là dòng chữ: Mẹ nó, Khâu Tử Phàm là thằng ngu hay gì?!


Mạch não của cô ấy không còn chạy cùng một đường nữa, Diệp Thiều Hoa than nhẹ một tiếng, “Bây giờ cậu có thể sử dụng một chút năng lượng trong cơ thể không?”


Đầu óc Thư Mạn chậm chạp phản ứng lại, “Hả…… Hình như là a, sao lại thần kỳ như vậy ……”


“Còn bảy ngày nữa, bảy ngày sau cậu cứ đến trung tâm kiểm tra đo lường y sĩ kiểm tra một chút đi.” Diệp Thiều Hoa đoán chừng, khi đó năng lượng bạo loạn trong cơ thể Thư Mạn sẽ ổn định lại, và nhảy lên thành nhân vật cấp thiên tài.


Tinh cầu này đã công nhận chứng bệnh bạo loạn năng lượng không trị hết được, nếu như được Diệp Thiều Hoa chữa khỏi, tin tức này truyền ra ……


Trở thành đồ đệ của Ager còn chưa là gì đâu, đến lúc đó mới làm mọi người khiếp sợ.


“Thì ra đây là y thuật cổ.” Hiệu trưởng Ager nhìn thấy mức độ khôi phục của Thư Mạn, không thể khiếp sợ hơn được nữa, ông cứ nghĩ mình đã đánh giá quá cao y thuật cổ, không ngờ vẫn là xem nhẹ: “Thật sự quá thần kỳ.”


Ông ta đứng một bên nhịn không được cảm thán nửa ngày, sau đó mới nhớ tới: “Đúng rồi, trò quen biết Vân Mặc từ khi nào vậy?”


“Làm sao vậy?” Thì ra ở thế giới này tên là Vân Mặc, Diệp Thiều Hoa như đang suy tư chuyện gì đó, là nhà họ Vân trợ giúp họ Diệp?


“Hiện anh ta đang ở chỗ tôi đây này, nói muốn gặp trò”, Ager than một tiếng, “Năng lượng trong cơ thể anh ta cũng rất loạn, trò mà xem thử được thì càng tốt, nếu năng lượng của anh ta được kiểm soát, sợ là không ai có thể chèn ép được anh ta, đáng tiếc……”


Diệp Thiều Hoa đương nhiên biết chuyện này, năng lượng của Vân Mặc khó khống chế đến mức nào hẳn không ai rõ hơn cô được, nếu kiểm soát không tốt, anh sẽ nổ tung như năng lượng thể vậy, toàn bô liên minh Z đến lúc đó phải chịu những tổn thất nặng nề.


Cô cũng không cố ý tránh né anh, nên đi theo hiệu trưởng Ager ra ngoài.


Đương nhiên, cô cũng rất muốn biết, vì sao anh lại đề bạt đám người nhà họ Diệp kia như vậy.


Cô ra ngoài cùng hiệu trưởng Ager, dọc đường đi không ít người nhìn cô như đang nhìn kẻ bại não.


Lúc Diệp Thiều Hoa bước vào cửa, Vân Mặc đang quay lưng về phía cô, anh mặc bộ đồ màu sẫm mà đi qua đi lại, bóng dáng ấy cực kỳ gầy gò, năng lượng dao động quanh cơ thể anh làm người ta phải giật mình.


Dường như nghe thấy tiếng động, Vân Mặc quay đầu lại, liếc một cái đã thấy Diệp Thiều Hoa, “Hôm nay sao em lại xúc động như thế, đi theo hiệu trưởng Ager học cho tốt không được? Tại sao lại khiêu khích Mạnh Vũ Thần, đám y sĩ nhất mạch trung y kiểu mới bọn họ không dễ chọc đâu. Có phải em đã sớm muốn rời khỏi liên minh Z cho nên mới nói như vậy không?”


Hai người rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, Vân Mặc lại vừa gặng hỏi cô vừa thở dài thườn thượt, cuối cùng còn biến thành dạng đáng thương, “Tôi biết nhất định là em muốn rời khỏi liên minh Z ……”


Sĩ quan Đặc Nhĩ và hiệu trưởng Ager đứng bên cạnh nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.


Diệp Thiều Hoa cũng không kịp phản ứng, sao tự nhiên lại thành tên nói nhiều thế này, “Tôi…… Tôi không……”


“Em không thích liên minh Z sao?!” Sắc mặt Vân Mặc càng khoa trương hơn.


“Dừng.” Diệp Thiều Hoa đau hết cả não, cô vươn một ngón tay ra hiệu ngừng lại. “Anh ngồi xuống cho tôi xem năng lượng của anh đã.”


“Từ từ……” Sĩ quan Đặc Nhĩ thấy Diệp Thiều Hoa chuẩn bị bắt lấy tay Vân Mặc, anh ta lập tức muốn cản, Vân Mặc không để người nào chạm vào mạch máu mình.


Cả cha mẹ anh cũng không được.


“Thế nào?” Diệp Thiều Hoa vừa híp mắt nhìn anh ta vừa xem xét năng lượng trong cơ thể Vân Mặc.


Sĩ quan Đặc Nhĩ nhìn bộ dạng đặc biệt ngoan của Vân Mặc, đã hoàn toàn há to miệng: “Không…… Không có gì……”


Trời đất…… hôm nay

thiếu tướng nhà bọn họ trúng tà hay sao?


Đúng vào lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng nói dịu dàng.


Mạnh Vũ Thần là y sĩ mới nổi danh, Vân phụ cố ý bảo cô ta chăm sóc sức khỏe cho Vân Mặc.


Tuy rằng cô ta ít khi nhìn thấy Vân Mặc, nhưng lần trước Vân Mặc bị hôn mê, Vân phụ Vân mẫu hết sức lo lắng, bây giờ cũng cố ý để đám người Mạnh Vũ Thần tới kiểm tra cho anh.


Vân Mặc nhìn Diệp Thiều Hoa, anh còn muốn nói gì đó, nhưng ngay giây phút Diệp Thiều Hoa thả sức mạnh tinh thần ra, anh bỗng biến sắc, trực tiếp ngất đi.


“Diệp Thiều Hoa sao cô lại ở chỗ này?” Thấy Diệp Thiều Hoa cũng ở đây, Mạnh Vũ Thần đặc biệt ngạc nhiên, sau đó lại thở dài, “Hiệu trưởng Ager, sao ngài lại mang cô ta tới xem bệnh cho Vân thiếu tướng, nếu Vân tướng quân biết thì ngài cũng bị phạt……”


“Thiều Hoa biết trung y, có lẽ cô thật sự không biết.” Hiệu trưởng Ager sờ sờ râu, cao thâm khó đoán mà nói.


Vốn dĩ Mạnh Vũ Thần lười để ý đến Diệp Thiều Hoa, dù sao đối phương đắc ý không được ba ngày, ba ngày sau sẽ phải cút khỏi tầm mắt của cô ta rồi.


Nhưng khi nhìn thấy Diệp Thiều Hoa có thể bình yên vô sự sờ lên tay Vân Mặc, mắt cô ta đỏ cả lên.


Tuy rằng cô ta là y sĩ được nhà họ Vân bổ nhiệm.


Nhưng, thật sự cô ta chưa gặp mặt người đứng đầu tính tình cổ quái này được mấy lần, hai lần duy nhất là vào lúc anh đang hôn mê, đã thế người bên cạnh Vân Mặc cũng không cho cô ta chạm vào anh một cái.


Hiện tại là chuyện gì?


Sĩ quan Đặc Nhĩ chỉ có thể trơ mắt nhìn tình cảnh này.


“Trung y cổ à, hiệu trưởng ngài nghĩ tôi là đứa trẻ lên ba ư? Diệp Thiều Hoa, tôi nể mặt có chút giao tình với cô nên không so đo thêm, cô lập tức ra ngoài ngay cho tôi! Nếu không tôi sẽ nói hết tất cả cho Vân tướng quân, thứ chó thứ mèo gì mà dám nói là cứu Vân thiếu tướng?” Mạnh Vũ Thần thấy Vân Mặc không phản kháng lại chút nào, cơn ghen ghét chưa bao giờ có bỗng dâng trào trong lòng.


Người xuất chúng như cô ta mà nhà họ Vân không chịu coi trọng thêm một chút.


Nghĩ đến đây, cô ta cầm di động liên lạc với Vân tướng quân: “Cô chỉ mới được hiệu trưởng Ager thu làm đệ tử thôi, mà đã dám chữa bệnh, còn là Vân thiếu tướng nữa chứ. Cô nên nhân cơ hội mình còn ba ngày để làm đệ tử của hiệu trưởng Ager mau mau học thêm một chút tri thức từ ngài ấy đi, tốt xấu gì cô cũng từng là người nhà họ Diệp tiếng tăm lừng lẫy, đừng làm những chuyện bôi nhọ mặt mũi tổ tiên họ Diệp! Ba ngày sau ngoan ngoãn rời khỏi liên minh Z đi, tôi có thể tự nghĩ ra phương thức y sĩ trị liệu kiểu mới, đây là lý do tôi ở lại liên minh Z, muốn so bì với tôi à, cô còn non lắm! Ra khỏi liên minh Z học thêm mấy đời nữa rồi hãy đến khiêu chiến với tôi!”


Nói xong, cô ta đã liên lạc được với Vân tướng quân.


“Vân tướng quân, có người muốn hãm hại Vân thiếu tướng……”


Những lời này vừa cất lên, cả sĩ quan Đặc Nhĩ và hiệu trưởng Ager đều có chút kinh ngạc, cô ta thậm chí con có được phương thức liên lạc với Vân tướng quân?


Mạnh Vũ Thần liếc nhìn Diệp Thiều Hoa như đang nhìn một người chết. Lúc còn muốn tiếp tục nói chuyện với Vân tướng quân, một giọng nói lạnh lùng hơi khàn khàn bỗng vang lên, “Cô đang gọi cho ai?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện