Edit: Ngọc
Beta: Oanh
-----
Loại chuyện này lần đầu tiên phát sinh.
Theo lời người kia nói, trong lớp những người khác không khỏi nhìn qua chỗ Diệp Thiều Hoa, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, muốn nhanh kiểm tra thử, mấy *thiên chi kiêu tử (*những đứa con kiêu ngạo của trời) ở trung học Vân Thủy thấp giọng thảo luận.
Ngẫu nhiên nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, ánh mắt rất không tốt.
Trên thế giới này thì người giàu có không phải không có, nhất là khi, trung học Vân Thủy đều là những học sinh bình thường đã vượt qua kỳ thi đến từ nhiều nơi khác nhau.
Bọn họ phải trải qua mấy tầng kiểm tra mới có thể nằm trong danh sách để vào được trung học Vân Thủy.
Đối tượng tuyển sinh của trường trung học Vân Thủy là toàn tỉnh.
Nhưng chỉ tiêu lại chỉ có 500 người, gần như tất cả mọi người đều phải thật giỏi mới có thể dành được một tấm vé vào trường.
Dù biết rõ học phí của trung học Vân Thủy rất cao.
Trung học Vân Thủy đã tồn tại một trăm năm, lại xuất hiện Diệp Thiều Hoa như một việc ngoài ý muốn, rõ ràng thành tích học tập rất kém, lại vào được trung học Vân Thủy.
Tất cả mọi người biết rõ ông ngoại cô đã từng là hiệu trưởng trường trung học Vân Thủy, cũng bởi vậy cô có thể vào đây cũng dựa vào quan hệ trong nhà.
Thời điểm kiểm tra rất nhanh bắt đầu, môn đầu tiên là Ngữ Văn.
Diệp Thiều Hoa nhận bài thi, cũng không lập tức làm bài, mà bắt đầu tiếp nhận nội dung cốt truyện.
Lần kiểm tra này rất quan trọng, liên quan đến danh sách được cử đi.
Mặc dù học sinh trung học Vân Thủy đại bộ phận thành tích đều rất tốt, nhưng ai mà biết rõ được, thi đại học có thể xuất hiện tình huống ngoài ý muốn hay không.
Bài thi vừa phát, tất cả mọi người nghiêm túc bắt đầu nhìn bài thi, giải đề.
Trong số những người này vừa lật bút vừa nhìn vào tờ giấy. Còn Diệp Thiều Hoa, cô có vẻ thất thần, trông khá nổi bật.
Hai người giáo viên coi thi không ngờ ở lần kiểm tra quan trọng này, vẫn còn có người đang ngẩn người, không khỏi đi đến bên cạnh cô xem thử, sau khi nhìn thấy cái tên "Diệp Thiều Hoa", giáo viên không kỳ quái nữa.
Trong lòng còn nghĩ, quả nhiên giống lời mà người trong trường nói.
Giáo viên coi thi vừa nghĩ, một bên thở dài lắc đầu.
[ Kí chủ, hiện tại có tiếp thu nội dung cốt truyện không? Hay chờ thi xong? ]
"Không cần chờ thi xong, bắt đầu đi."
Vừa nói xong, đầu óc bắt đầu đau nhói, một luồng tin tức khổng lồ truyền vào đầu cô.
Đây là xã hội hiện đại, thân phận của cô ở thế giới này là con gái của người đàn ông giàu có nhất phía nam - Diệp Thịnh, ông còn có một người em trai.
Với thân phận như vậy của nguyên chủ, cô có thể an ổn sống yên được cha sủng ái cả một đời.
Nhưng không ai nghĩ rằng cha của cô phạm sai lầm trong một vụ đầu tư, gây ra nhiều thiệt hại về tài chính, ông đánh mất nhiều cổ phiếu, sau đó nhảy lầu chết, mẹ của nguyên chủ cũng tự tử theo ông.
Mặc dù Diệp Thịnh đã chết rồi, Diệp thị cũng kém xa trước đây, nhưng lạc đà dù gầy cũng lớn hơn ngựa, vô số người nhìn chằm chằm Diệp thị.
Chú nguyên chủ cũng không ngoại lệ.
Nguyên chủ và em trai của đều chưa trưởng thành. Vì vậy công ty và tài sản sẽ tạm thời được giao cho người đại diện của nguyên chủ là chú, chờ trưởng thành sẽ chuyển giao cho Diệp Thiều Hoa.
Cô chú rất tốt với nguyên chủ và em trai của cô ấy, muốn gì cũng được, cho dù nguyên chủ có làm gì đi chăng nữa thì họ cũng không trách cô ấy, họ còn cho rất nhiều tiền tiêu vặt.
Bọn họ cố ý muốn nuôi phế nguyên chủ và em trai.
Mục tiêu chính là vì triệt để nắm vững Diệp thị.
Nhất là trong một kỳ thi quan trọng cấp tỉnh, chú nguyên chủ giả bộ như muốn tốt cho cô ấy, đưa trước đáp án cho cô.
Nguyên chủ thật sự cho rằng chú muốn giúp bản thân, đơn thuần không nghĩ nhiều chép hết tất cả đáp án ra.
Ngoại trừ môn Văn, tất cả các bài thi khác đều max điểm, lập tức lọt vào top 3 của kì thi.
Là một người sống phóng túng sao có thể lọt vào top? Người của bộ giáo dục đến thẩm tra, sau khi biết rõ nguyên chủ là người thế nào, nghiêm ngặt tra hỏi.
Phát hiện Diệp Thiều Hoa đúng thật là một đứa ngu, lập tức nổi trận lôi đình.
Diệp Thiều Hoa bị cưỡng chế nghỉ học, không chỉ có như thế, dưới sự thao túng của đám người mang danh cô chú, chuyện của cô bị phốt lên mạng.
Mọi người đều biết rằng sự tồn tại của cô ấy đã phá vỡ sự cân bằng của trường học. Bộ giáo dục liền chấn chỉnh, coi nguyên chủ như một hình mẫu để làm gương cho những người khác, trên mạng náo đến gió tanh mưa máu.
Cũng chính vì vậy, không có một trường trung học nào nguyện ý nhận Diệp Thiều Hoa.
Diệp Thiều Hoa cũng không dám ra ngoài cửa.
Em trai của cô cũng chịu ảnh hưởng.
Chỉ có người nhà Diệp Giai, đồng ý giúp Diệp Thiều Hoa, bị hai chị em xem như người tốt.
Tất cả mọi người thấy rõ, chú Diệp còn đồng ý thu hai chị em nhà này, không khỏi cảm thấy chú Diệp thật tốt bụng.
Mà trong lý lịch của Diệp Thiều Hoa đã có vết nhơ, không có một trường học nào dám nhận cô.
Ngay cả chứng chỉ tốt nghiệp trung học cũng không có, sao có thể tiếp quản công ty được?
Hai chị em này đã không còn sức uy hiếp nào với người nhà Diệp Giai nữa rồi.
Chú Diệp quang minh chính đại đem Diệp thị chiếm làm của riêng.
Em trai nguyên chủ chơi với một đám bạn không ra gì, lúc đi với nhau bị đám người xã hội đen gϊếŧ.
Thời điểm nguyên chủ lái xe đi đến chỗ em trai, do không phanh kịp, một chiếc xe tải đang lao tới đã tông vào khiến cô tử vong.
Trên mạng tuôn ra chuyện này của cô, dân mạng không có một chút thương hại nào, tất cả đều nói cô chết cũng vừa, sâu mọt xã hội cuối cùng cũng chết rồi, ông trời có mắt . . .
[ Nhiệm vụ lần này chỉ có một, bảo vệ tốt em trai nguyên chủ. ]
Diệp Thiều Hoa đến chính là đúng lúc.
Cô vừa nhận được đáp án hoàn chỉnh chú Diệp đưa cho.
Hiện tại đáp án cô cất ngay ở trong túi quần.
Nghĩ tới đây, Diệp Thiều Hoa thấp mắt, nhìn nội dung bài thi, cơ hồ không cần suy tư, liền cầm lên bút
bắt đầu viết chữ lên giấy thi.
Cô không nhìn đáp án trong túi quần, nhưng cũng không có ẩn giấu thực lực.
Ha... . . . Gian lận đúng không?
Không liên quan đến cô, đấy là con lợn nguyên chủ, không phải cô.
Người chú kia muốn thông qua việc này vật ngã cô, suy nghĩ nhiều rồi.
Hừm...
Sau một ngày rưỡi thi, Diệp Thiều Hoa đã hoàn thành xong bốn bài thi!
Diệp Thiều Hoa dành thêm một chút thời gian nghiên cứu câu cuối bài kiểm tra tổng hợp, sau đó viết một dòng trả lời cho câu hỏi cuối cùng của bài thi, sau đó cô nhàn nhã nộp bài.
Sau khi thi xong, trung học Vân Thủy có hai ngày nghỉ.
Lớp 12, mỗi tháng bọn họ cũng chỉ nghỉ được một ngày.
Diệp Thiều Hoa theo đám người đi ra ngoài, phía trước không biết sách của ai bị rơi xuống.
Cô lúc đầu muốn đi vòng qua, lúc này gió lại thổi, trang bìa sách mở ra.
Trên đó viết một tên, nét chữ rất dứt khoát.
Ninh Vân Sơ.
Chỉ cần đọc chữ, đã có một loại cảm giác thanh tuyển.
Diệp Thiều Hoa cảm giác được giọng nói của người chung quanh đột nhiên nhỏ hơn rất nhiều.
Lúc đầu cô vốn dĩ muốn rời khỏi, nhưng khi thấy cái tên này cô lại dừng một chút, vô thức cúi xuống nhặt sách.
"Cảm ơn." Khi cô đứng dậy, trên đầu đột nhiên xuất hiện một bóng đen.
Ngoài ra còn có một giọng nói có phần lạnh lùng, nghe rất nhạt.
Diệp Thiều Hoa hơi híp mắt lại, liền thấy một thiếu niên, trên người hắn cũng mặc bộ đồng phục rộng lớn, nhưng hoàn toàn không có cảm giác cồng kềnh như những người khác.
Hắn thu liễm ánh mắt, mặt mày cực kỳ lạnh lùng.
Cánh tay với khớp xương rõ ràng nhận lấy sách Diệp Thiều Hoa đưa qua, liếc nhìn Diệp Thiều Hoa.
"Không cần cám ơn." Diệp Thiều Hoa cũng rất lãnh đạm trả lời một câu.
Lúc đầu Ninh Vân Sơ muốn đi, không biết vì sao, lại khựng lại, ánh mắt nhìn thông tin trên đồng phục của cô, "Ban 3?"
Hắn còn muốn nói điều gì, điện thoại di động trong túi quần vang lên một tiếng, hắn thấy được tên người gọi đến, nhìn Diệp Thiều Hoa, sau đó vội vàng rời đi.
Thoạt nhìn, hình như gặp phải chuyện gì rất quan trọng.
Cách đó không xa, Diệp Giai nắm lấy sách của bản thân, ngón tay bóp bóp, trông gấp vô cùng.
Mỗi một trường học luôn có một, hai nhân vật phong vân như vậy.
Lần này ở trung học Vân Thủy, nổi danh nhất chính là vị đại thiếu gia này của nhà họ Ninh, Ninh Vân Sơ, nghe nói hắn còn chưa tốt nghiệp cấp ba, đã nộp hồ sơ vào *Stanford. [Stanford khó vào lắm ó (T▽T)]
Bao nhiêu người nổi tiếng ở trường trung học này đều đến xem hắn.
Nghe nói ở diễn đàn trường học, một tấm ảnh chụp trộm của hắn bán được 100 tệ.
"Giai Giai, đó là người nhà của cậu hả?" Nữ sinh bên cạnh cô ta nhìn theo phương hướng Diệp Giai, không khỏi vỗ vỗ bả vai cô ta, "Yên tâm, đại thần cấm dục của chúng ta nhất định sẽ không có quan hệ với cô ta, cũng không nhìn một chút ba của cô ta rốt cuộc đã làm ra gì chuyện gì. Đừng nói học bá, chỉ sợ ngay cả nhà họ Ninh đều coi thường, cậu chỉ cần chủ động một chút là có cơ hội."
Diệp Giai nghe vậy, ngón tay gấp một lần.
Cô ta hiện tại cũng là học bá trung học Vân Thủy.
Lần trước thi giữa học kỳ, cô thi được top 2 toàn trường, sau Ninh Vân Sơ.
"Mình nghe người trong trường học nói tháng trước ba cậu cho người mời thầy Lâm, hắn vậy mà là giáo sư lừng lẫy ở quốc tế đấy." Nữ sinh kia hâm mộ nhìn về phía Diệp Giai, "Ở Trung Quốc của chúng ta chỉ thu ba học sinh, mình nghe nói kém chút bị người ta cho làm tức chết."
Ninh Vân Sơ là đệ tử của hắn.
Mà Diệp Giai cũng là vì một trong ba vị trí kia, nghe thầy Lâm kia nói, Diệp Giai ở phương diện này rất có thiên phú.
Nghe được câu này, Diệp Giai chỉ mím môi cười, cũng không có phủ nhận.
Nghĩ tới đây, Diệp Giai chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, đuổi kịp Diệp Thiều Hoa, "Thiều Hoa, lần này cô thi thế nào? Thi không được tốt, sợ là các thầy cô sẽ tức giận."
Diệp Thiều Hoa đem ba lô hướng phía sau hất lên, mạn bất kinh tâm nói: "Bình thường, có thể đứng top 1."
"Haha!"
Diệp Giai còn chưa kịp phản ứng, người bên cạnh nghe được đã không nhịn cười được.
Diệp Thiều Hoa ở trường học cũng nổi danh như Ninh Vân Sơ, không ít người biết cô.
"Dựa vào cái gì! Cô ta cho cô ta là cái thá gì? Thiểu năng trí tuệ, ngu dốt, đừng nói top 1, cô ta có thể thi được top 2, tôi trực tiếp ăn cứt!"
-------
Nhiều lần muốn hỏi nhưng mình lại quên mất.
Không biết các bạn thấy mình edit vậy đã ổn chưa, có cần sửa lại cái gì không hay cách diễn đạt như thế nào. Nói chung là mình có mắc phải lỗi gì, các bạn đóng góp ý kiến cho mình để mình sửa nhé!