Hệ thống cúi đầu.
Nó cũng chỉ là tiểu manh manh thôi, vấn đề phức tạp nhưng vậy nó sao có thể hiểu~
Bất quá..........
Hệ thống như nhớ tới cái gì, lập tức lộ ra nụ cười nịnh nọt, nói:
"Bất quá ta tin tưởng, bệ hạ lợi hại như vậy, nhất định có thể hoàn mỹ hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ nga, cố lên, cố lên!!!".
Phong Hoa cao quý lãnh diễm liếc nó một cái:"........... Vậy ngươi làm thái giảm tổng quản có tác dụng gì?".
Hệ thống đang tươi cười, lập tức cứng đờ lại.
............. Đây quả thực là một vấn đề đến từ tận sâu linh hồn.
Phong Hoa:" Trẫm phía trước đấu tranh anh dũng, ngươi ở phía sau vỗ tay hô to cố lên, ân?".
Hệ thống:"............"
Bệ hạ vừa nói vậy, cảm giác được nghiệp chướng của mình nặng nề, đều không thể tỏ vẻ dễ thương được!!!!
- --
Hứa phụ, Hứa mẫu không chờ con gái tỉnh lại, chỉ xác định Hứa Nặc không còn nguy hiểm, liền bằng mặt không bằng lòng làm bộ dáng vợ chồng ân ái, từng người rời khỏi bệnh viện.
Trên thực tế, tình yêu hào môn so với người ngoài tưởng tượng, càng thêm lạnh bạc.
Hứa Khả ngồi ở trên ghế, nhìn cô gái sắc mặt tái nhợt, mặt mày gầy yếu hôn mê trên giường bệnh, đôi mắt đen lưu li xẹt qua một tia lưu quang hết sức trào phúng.
Hứa Nặc, cô xem-------
Thân sinh cùng thu dưỡng, tôi với cô cũng không có gì bất đồng.
Giống như nhau, đều không có ai yêu............
Cùng là những kẻ đáng thương.
Phong Hoa vẫn luôn phiêu du trên không, lười biếng thay đổi tư thế, không chút để ý chỉ chỉ Hứa Khả, hỏi Hệ-thái giám tổng quản-thống của nàng:
"Tiểu thống tử, ngươi nói thử xem hắn đang suy nghĩ cái gì?".
Tiểu-thống-tử có chút khó khăn nói: "Đế quân đại đại đang suy nghĩ gì.....ta cũng không biết nga".
Không thể nghi ngờ, với một câu trả lời này, cái hệ thống nhận được là ánh mắt ghét bỏ của nữ hoàng bệ hạ.
Hệc thống: Quá ủy khuất, cầu an ủi!
Lúc này, một hộ sĩ gõ của tiến vào: "Hứa thiếu gia".
Nhìn thấy người tới, Hứa Khả lễ phép đứng lên.
Một lần mất đi 400CC lượng máu, làm hắn trong quá trình đứng dậy không nhịn được hơi hơi lảo đảo.
Chỉ là sự lảo đảo thoáng qua.
Sẽ không thất lễ với người khác, lại cũng đủ để vị nữ hộ sĩ có tấm lòng thiện lương này thấy rõ.
"Hứa thiếu gia ngài cứ ngồi đi, không cần đứng lên".
Nữ hộ sĩ vội vàng tiến lên, chuẩn bị đỡ
hắn, lại bị thiếu niên không dấu vết----------tránh đi.
Hứa Khả nhịn xuống cảm giác choáng váng, ổn định lại thân thể, hướng đến nữ hộ sĩ một nụ cười ngoan ngoãn lại tái nhợt:"Cảm ơn chị, em không sao".
Thiếu niên cười tựa như thiên sứ, làm gương mặt nữ hộ sĩ lập tức hiện lên hai khối ửng đỏ.
Cô bất quá cũng chỉ có hai mưới mấy tuổi xuân, đối với Hứa Khả đẹp tựa như từ trong tranh bước ra, hoàn toàn không có sức chống cự.
Không nhất định phải là trâu già gặm cỏ non, chỉ là do sự thưởng thức cái đẹp, giống như nhìn thấy mối tình đầu vường trường mộng ảo, nhịn không được......... Tim đập thình thịch.
Nữ hoàng bệ hạ hừ lạnh một tiếng: "Hỏi ba đáp bốn".
Hệ thống:"........." Nhìn lên trời.
Đế quân đại đại........... mảnh nhỏ linh hồn, xin ngài đừng có đi tìm đường chết, bằng không bệ hạ lại tức giận, ta cũng không thể nào cứu được ngài đâu~~
"Hứa thiếu gia, đồ vật ngài muốn ở đây". Nữ hộ sĩ dùng giọng điệu bình tĩnh nhất ôn nhu nói, một bên ngượng ngùng đem đồ vật trong tay đưa đến.
Phong Hoa bỗng cảm thấy rùng mình.
Nếu nàng không lầm, thì đó là-------
.........Đao.
"Cảm ơn".
Hứa Khả tiếp nhận, hướng nàng cười.
Thẳng khi ra khỏi phòng bệnh, nữ hộ sĩ mới khó khăn lắm phục hồi tinh thần lại.
Cô che lại khuôn mặt hơi nóng, ngượng ngùng lại hưng phấn nghĩ lại.
.......... Mỗi người đều nói hộ sĩ (y tá) đều là thiên thần, như thế nào cô lại cảm thấy Hứa Khả mới chân chính là thiên thần đây?
Thiên thần?
Nữ hoàng bệ hạ lại không cho rằng như vậy.
"Tiểu thống tử, cái tên điêu dân này muốn ám sát trẫm!".