Hoa phu nhân mặt mày lạnh lùng.
“Nương nương, người quá ngây thơ rồi. Người ở trong thâm cung cao trong tường, có lẽ còn không rõ ràng lắm hướng thế cục hiện nay là như thế nào.”
“... Mọi chuyện sao rồi?”
Trong lòng Hoa Hương Trù nhảy dựng, nhìn về phía Hoa phu nhân, ánh mắt mang theo hỏi thăm.
Hoa phu nhân nói: “Hoàng Thượng đối với phụ thân ngươi, luôn luôn có nhiều kiêng kị. Dưới mắt hắn đã bắt đầu bắt tay vào làm quét sạch người trong Hoa thị chúng ta. Đây là Hoàng Thượng hạ thủ với phủ thái sư chúng ta!”
Hoa Hương Trù đầu quả tim đột nhiên rung rung, ánh mắt có chút chột dạ.
Những thứ này...
Nàng cũng biết.
Thậm chí, có chút tin tức về phủ thái sư, vẫn là Hoa Hương Trù nàng tiết lộ cho Hoàng Thượng nghe.
Hoa phu nhân không có nhìn thấy trên mặt Hoa Hương Trù lóe lên tia chột dạ, cũng không có phát giác được Hoa Hương Trù khác thường.
Nếu không, những lời sau đó, nàng tất nhiên sẽ không nói cho Hoa Hương Trù nghe.
“Nếu như Hoàng Thượng đối với Hoa gia chúng ta vô tình, đây cũng là đừng trách Hoa gia chúng ta đối với hắn vô nghĩa!”
Hoa phu nhân con mắt có chút nheo lại, trên mặt là một mảnh lạnh lùng khắc nghiệt, trong giọng nói để lộ sự âm tàn, lại để cho Hoa Hương Trù không khỏi sợ mất mật.
“Hương Nhi, ngươi là người bên gối hoàng thượng được sủng ái nhất, lại có mang long chủng, nghĩ đến Phượng Triêu Ca hắn sẽ không đối với ngươi quá mức phòng bị.”
“Cái này, là kỳ độc mà phụ thân ngươi cầu được từ một vị Nam Cương kỳ nhân dị sĩ, ngươi chỉ cần mỗi ngày cho hắn dùng một chút....”
“Hoàng Thượng đối với vật này sẽ bị nghiện, cuối cùng triệt để nghe theo Hoa gia chúng ta!”
Nói đến chỗ này, Hoa phu nhân tàn nhẫn nhếch môi, đem đồ vật một mực ẩn núp ở trong ống tay áo, len lén kín đáo đưa cho Hoa Hương Trù.
Hơn nữa thần sắc chăm chú trịnh trọng nói:
“Hương Nhi, ngươi là con gái Hoa thị nhất tộc chúng ta, mẫu thân biết ngươi nên làm như thế nào, đúng không?”
“...”
Hoa Hương Trù đành phải kiên trì tiếp nhận.
Thấy thế, Hoa phu nhân trên mặt toát ra một tia thần sắc hài lòng.
Nàng cầm chặt tay Hoa Hương Trù, nói:
“Hương Nhi, ủy khuất ngươi rồi. Bất quá đợi phụ thân cùng ca ca ngươi
mưu đoạt được giang sơn, quân lâm thiên hạ, ngươi chính là công chúa tôn quý nhất hoàng triều!”
“...”
Hoa Hương Trù không nói gì, nhưng trong lòng vào lúc này hiện ra một tia lơ đễnh miệt thị ——
Chỉ là công chúa mà thôi.
Làm sao bì kịp được thân phận Hoàng Hậu, Thái hậu vinh quang?!
Phụ thân mẫu thân cùng ca ca, cho tới bây giờ cũng không vì nàng cân nhắc nửa phần, lại muốn nàng đi mưu hại phu quân của mình, cha đẻ của hài tử!
Coi như là nàng trợ phụ thân cùng ca ca đoạt được ngôi vị hoàng đế cùng giang sơn, tương lai chẳng phải là cả đời phải ở góa?
Không.
Nàng tuyệt đối không thể làm như vậy.
Hoa Hương Trù giả ý đáp ứng, nhìn qua gương mặt Hoa phu nhân, trong lòng thầm nghĩ:
Xin lỗi rồi, phụ thân, mẫu thân, ca ca.
Hoàng Thượng đã đáp ứng phong hài tử trong bụng ta, cũng chính là ngoại tôn của các ngươi lên làm thái từ.
Con của ta là Hoàng Thượng tương lai, ta chính là Hoàng Hậu tương lai, thậm chí là Thái hậu.
Ta không thể thay các ngươi đi mưu hại phụ hoàng của hài nhi ta.
Ta Hoa Hương Trù không muốn làm một công chúa thủ hoạt quả (*sống một mình thờ chồng chết)!
Người không vì mình, trời tru đất diệt.
...
Sau khi Hoa phu nhân đi, Hoa Hương Trù quay đầu lại liền đem kỳ độc Nam Cương chuyển giao cho Phong Hoa.
“Hoàng Thượng, đây là đồ vật mẫu thân nô tì hôm nay tiến cung giao cho nô tì, nô tì tuyệt đối không thể nghe theo nàng phân phó để hại ——”
“... phu quân Hoa Hương Trù ta, phụ thân của hài nhi tương lai.”
Phong Hoa dùng đầu ngón tay đem độc dược dạng bột phấn đưa lên chóp mũi khẽ ngửi.
Lông mày ngoài ý muốn nhếch lên.
... Cây thuốc phiện?