Đảm đương việc của Hoàng Thượng, là Hoa thái sư.
Phái binh vây quanh Hoàng Cung, là Phiêu Kỵ tướng quân.
Phiêu Kỵ tướng quân cất giọng nói: “Hoàng Thượng, thần nguyên bản đối với ngài trung thành và tận tâm, người lại đối đãi với con gái thần Thanh Ca, làm hại nàng không chịu nhục nổi trong lãnh cung suýt nữa tự sát! Nếu là người vô tình, vậy đừng trách thần không nói quân thần chi nghĩa!”
“...”
Phong Hoa không nói gì, mặt mày tôn quý lãnh diễm.
Cũng không muốn cùng với đám loạn thần tặc tử đầu óc không tỉnh táo mò mẫ.
Hoa thái sư thúc giục nói: “Hoàng Thượng ngươi cũng đừng có vùng vẫy giãy chết rồi, hay nhanh viết chiếu thư truyền ngôi a. Nếu không,...”
Nói đến đây, hắn kiệt kiệt cười cười: “Thuốc phiện bên trong thân thể hoàng thượng mà phát tác đứng lên, đừng trách lão thần khoanh tay đứng nhìn!”
Dứt lời.
Quần thần xôn xao.
Không nghĩ tới, Hoa thái sư vậy mà hạ độc hoàng thượng!
Hoa thái sư cười đắc ý, nói: “Lại nói tiếp, may mắn đều do con gái tốt của ta Hoa Hương Trù.”
Hoa thái sư là cố ý nói ra là Hoa Hương Trù động thủ hạ độc.
Hắn cho rằng, vị đế vương trẻ tuổi này, thật sâu sủng ái nữ nhi của mình Hoa Hương Trù, nhất định đã động tâm.
Biết được người bên gối ám hại chính mình, là người đàn ông đều sẽ có cảm giác phải tan vỡ chứ?
Hoa thái sư mưu toan một lần muốn phá hủy ý chí chiến đấu của Phong Hoa.
Hắn đã không kịp chờ đợi muốn xem hình ảnh đế vương ngày xưa cao cao tại thượng, chán nản mà uể oải quỳ bên chân hắn, tôn hắn làm vua rồi!
“Hoàng Thượng...” Thân ảnh Hoa Hương Trù chẳng biết lúc nào xuất hiện ở trên Kim Loan điện, khi nàng nhìn thấy Phong Hoa vốn là muốn đi qua.
Hoa thái sư lại vỗ vỗ bờ vai của nàng: “Hương Nhi, ngươi làm rất khá, đợi sau khi vi phụ ngồi lên Thượng Hoàng vị, nhất định phong ngươi làm công chúa tôn quý nhất!”
Dưới mắt, ai cũng cho rằng Thiên Thánh tân đế đại thế đã mất.
Hoa Hương Trù cắn cắn môi, dừng bước lại.
Hoa gia ám vệ đến Ngưng Hương cung thông tri cho nàng, Hoa thái sư hôm nay trên Kim Loan điện bức vua thoái vị.
Nàng vốn tưởng rằng, có nàng làm nội ứng, ‘Phượng Triêu Ca’ thế nào cũng có thể đứng ở thế bất bại.
Nhưng mà hiện tại nhìn thấy Kim Loan điện cũng đã bị bao vây...
Hoa Hương Trù không khỏi sâu đậm thất vọng.
Nàng cuối cùng lựa chọn lâm trận đào ngũ, đứng sau lưng Hoa thái sư.
“Hóa ra là Thục phi nương nương...”
“Oan uổng Hoàng Thượng đối với nàng
một tấm chân tình...”
“...”
Nghe âm thạn chung quanh, trong lòng Hoa Hương Trù nghĩ:
Các ngươi biết rõ cái gì. Ta làm sao biết rõ Hoàng Thượng sẽ thất bại, còn muốn đi theo hắn đi chịu chết chứ?
“Đây chính là lựa chọn của Thục phi ngươi?”
Dung nhan dưới mũ miện của thiên tử không ai thấy được rõ ràng.
Thanh âm của nàng lại lạnh thấu xương như liệt hỏa lưỡi đao, từng chữ một:
“Thục phi chẳng lẽ là quên, ngày xưa ngươi tự tiện xông vào Dưỡng Tâm điện, quỳ gối trước mặt trẫm, nói với trẫm những lời kia?”
Hoa Hương Trù khuôn mặt chợt biến đổi, chợt đại nghĩa lẫm liệt cất giọng nói:
"Những lời kia, bất quá là mê hoặc Hoàng Thượng, để cho người đối với ta buông lỏng cảnh giác.
Bằng không thì ta làm gì có cơ hội thay cha ta làm việc?
Hoàng Thượng đừng vội châm ngòi ly gián, Hoa Hương Trù ta chính là con gái Hoa thị, tuyệt đối không có khả năng phản bội gia tộc!"
Phong Hoa: “...”
Thật sự là không biết xấu hổ.
Hoa thái sư lại không có hoài nghi Hoa Hương Trù, chỉ cho là Phong Hoa dựa vào nơi hiểm yếu chống lại.
“Đều đến thời điểm này, Hoàng Thượng vẫn không quên châm ngòi ly gián cảm tình cha con chúng ta, thật đúng là dụng tâm lương khổ a!”
“Xem ra, lão thần cũng không cần nhớ tình cảm quân thần ngày xưa, đối với Hoàng Thượng ngươi hạ thủ lưu tình!”
Hắn dữ tợn cười một tiếng, nói bốn chữ: “Từ Hỉ, động thủ ——”
!!!
Ai cũng không nghĩ tới, Hoa thái sư vậy mà lặng yên mua chuộc thái giám tổng quản Từ Hỉ bên người đế vương.
Tiểu thái giám Phượng Triêu Ca sắc mặt đại biến.
Lúc trong tay Từ Hỉ lộ ra ánh sáng lạnh lẽo thoáng qua trước mắt là lúc, thân thể hắn so với lý trí còn nhanh hơn, ngăn cản thay cho Phong Hoa ——