Giữa hai người, cần thiết phải có người lùi lại một bước, người thỏa hiệp nhất định là Hứa mẫu.
Nghe Phong Hoa nói, Hứa mẫu hơi chấn động.
Bà không nghĩ tới, Hứa gia đối với con gái mà nói, thế như chỉ là....... Lồng giam hoa lệ!
Đồng thời,Hứa mẫu trầm mặc xuống.
Bà trở nê suy nghĩ sâu xa.
Đúng vậy, người thường hướng tới cuộc sống tự do, đối với bà mà nói, đây làm sao không phải là nơi giam cầm hoạt động lạnh như băng?
"Nặc Nặc, con muốn đi học, mommy có thể đồng ý".
Hứa mẫu cuối cùng thỏa hiệp, trước Phong Hoa cường thế quyết định lùi một bước, tuy nhiên bà vẫn có chút lo lắng nói:" Nhưng bên cạnh con cần thiết vẫn có người bồi, cái này con không thể cự tuyệt, nếu không mommy nhất định sẽ không đồng ý".
Nghe vậy, Phong Hoa cười.
Nụ cười minh diễm lười biếng, nhiễm một tia không có hảo ý.
"Cho nên ta mới muốn cùng hắn học chung một lớp a, mommy yên tâm....." Cô nhẹ nhàng nghiêng đầu, hơi cong môi cười, không chút để ý nói:"Khả Khả sẽ chiếu cố ta, nga?".
Thanh âm lương bạc mà hoa diễm, đem âm điệu cuối kéo dài, biến ảo ra cảm giác quyến rũ,uyển chuyển.
Giọng nói rơi xuống, nữ hoàng bệ hạ thành công thấy mặt mày như họa của thiếu niên đang nhịn không được nhăn mày.
Khả Khả, cái quỷ gì vậy?
Ở trước mặt Hứa phụ Hứa mẫu, xưa nay thiếu niên ngụy trang đến thuần lương vô hại, lần đầu tiên phá lệ thất thố.
Thấy thế, trong lòng Phong Hoa càng thêm khoái ý, nụ cười bên môi thêm xinh đẹp:"Có phải không, Khả Khả?".
Khả Khả, Khả Khả, càng muốn kêu, kêu đến nghiện.
Biết ngươi không thích nghe, trẫm cứ yên tâm kêu, hơn nữa về sau đều kêu như vậy!
Nhưng vẻ mặt vẫn cứ cao quý lãnh diễm.
Hứa Khả:".........."
Nguyên bản, Hứa mẫu nghe vậy còn nhíu mày không tán đồng, bà vẫn luôn không thể thích đứa bé Hứa Khả này, xuất thân từ cô nhi viện, sao có thể xứng để đứng bên cạnh người nhà Hứa gia cao quý? Chồng bà thế nhưng còn để hắn mang họ Hứa!
Chính vì như thế, Hứa mẫu vẫn luôn ẩn
ẩn hoài nghi, Hứa Khả là con tư sinh của chồng bà.
Chuyện này khiến Hứa mẫu như nghẹn ở cổ.
Cho dù Hứa Khả không phải con riêng của Hứa phụ,Hứa mẫu cũng không quá hy vọng, con gái bà thân cận quá mức với hắn.
Chính là, khi Hứa mẫu nhìn thấy Phong Hoa nói ra cái đề nghị này, thiếu niên tinh xảo kia không thể hiện bộ dáng mang ơn đội nghĩa đáp ứng, ngược lại còn nhẹ nhàng nhíu mày, Hứa mẫu lập tức lạnh lùng chất vấn:
"Thế nào, cậu không đồng ý?".
Trong vô hình, Hứa mẫu vốn không thích thiếu niên này, thế nhưng lại quên đi ước nguyện không muốn Hứa Nặc thân cận với Hứa Khả.
"Hứa gia chúng tôi cung cấp cho cậu ăn mặc, đọc sách, nuôi cậu nhiều năm như vậy, hiện tại cùng lắm là chiếu cố chị cậu trong trường học mà thôi, như vậy mà cậu cũng không chịu?". Hứa mẫu ngữ khí cao cao tại thượng, toàn thân khí thế hào môn chủ mẫu toát ra, lạnh lùng, hùng hổ dọa người.
Ở trước Hứa mẫu lãnh ngạnh cường thế phụ trợ, thiếu niên mặt mày buông xuống, lông mi dài đậm khẽ che lại cảm xúc, cúi đầu thấp tạo ra một độ cung đẹp, ngồi yên ở nơi đó...... cô đơn một mình, lại điềm đạm đáng yêu!
Trong lòng Phong Hoa, ngoài dự đoán không vui sướng khi người gặp họa, bởi vì cô ở trên người thiếu niên nhìn thấy..........bóng dáng của chính mình.
Tuy nhiên---------
Gặp quỷ!!
Trẫm cư nhiên nghĩ tới cái từ điềm đạm đáng yêu này!