Mascezel tuy rằng ngượng ngùng, nhưng mà nhu thuận lại nghe lời.
Dù dạy dỗ qua nhiều lần như vậy, tiểu mỹ nhân ngư khi hôn vẫn như cũ mang theo một cỗ hương vị trẻ con.
Mềm mại như hoa, khí tức lạnh buốt diễm lệ, ở giữa sự gắn bó giao hòa, dần dần hóa thành một tia mập mờ mà triền miên, lửa nóng.
Sự ngọt ngào từ trên môi lưu truyền, lạc xuống đáy lòng.
Tiểu mỹ nhân ngư thân thể đã bị dạy dỗ rất mẫn cảm, động tình là tất nhiên.
“Ừm... Nữ Vu đại nhân...” Gương mặt trắng nõn của Mascezel nhanh chóng đỏ rực lên, giống như Sắc Vi Hoa nở rộ.
Băng tròng mắt màu lam liễm diễm thủy quang lưu chuyển, cắn môi giống như xin giúp đỡ nhìn về phía Phong Hoa, có chút gợi cảm thở dốc, không khỏi làm người trìu mến.
“... Hôm nay lấy tay, được không?” Thanh âm Nữ Vu khàn khàn triền miên, tại bên tai Mascezel nhẹ nhàng hỏi thăm.
Cuối cùng.
Ngón tay tiểu mỹ nhân ngư khẽ nắm chặt.
Trong cung điện đáy biển, chỉ còn lại tiếng Mascezel thở dốc có chút khêu gợi.
Phong Hoa xuất ra một khối khăn tay thêu đồ án Sắc Vi Hoa, lau sạch nhè nhẹ thứ dính trên đầu ngón tay.
Động tác duyên dáng, dường như không phải đang xóa đi thứ kiều diễm vừa mới lưu lại, mà là đang chà lau một kiện tác phẩm nghệ thuật trân quý vậy.
Nhìn thấy một màn này, Mascezel ngượng ngùng đem khuôn mặt ửng đỏ, vùi vào tấm lông nhung thiên nga trắng.
Trong miệng nhịn không được phát ra một tiếng ảo não ngâm khẽ.
Trời ạ.
Hắn vậy mà lại để cho Nữ Vu đại nhân thay hắn...
Tiểu mỹ nhân ngư thẹn thùng, quả thực không dám nhìn mặt Nữ Vu đại nhân.
Hết lần này tới lần khác, Nữ Vu đại nhân còn ghé vào lỗ tai hắn cười nhẹ hỏi: “... Mascezel, thoải mái không?”
“...”
Mascezel ngượng ngùng cắn môi, không chịu nói.
Trong nội tâm cũng nhẹ giọng hồi đáp: Thoải mái.
“Sorry, hai ngày này bởi vì thân thể bất tiện, lạnh nhạt với tiểu mỹ nhân ngư của ta rồi.”
Ngón tay Phong Hoa khẽ quấn lấy một lọn tóc
dài đen nhánh của hắn, nói.
Nghe thế, Mascezel cuối cùng cũng đem khuôn mặt nâng lên.
Trắng nõn xinh đẹp, hồng phan phác lại đáng yêu, ngữ khí không dấu được sự quan tâm hỏi: “... thân thể của Nữ Vu đại nhân không thoải mái sao?”
Phong Hoa gần sát vào, bên tai Mascezel nhỏ giọng nói một câu gì, khiến gương mặt hắn nguyên bản là ửng đỏ, lập tức trở nên như muốn nhỏ máu.
“... Cho nên nếu như Mascezel vẫn muốn được như vừa nãy hả?”
Sau nửa ngày.
Tiểu mỹ nhân ngư cắn cánh môi hoa hồng, tức giận nói một câu: “... Mascezel mới không muốn đâu!”
“Thật sao?” Phong Hoa chớp chớp lông mi tinh xảo, thần sắc lãnh diễm.
Đồng thời, tay ngọc trượt xuống....
Tiểu mỹ nhân ngư lập tức không có tiền đồ mềm nhũn thân thể, âm thanh giống như ẩn nhẫn như sung sướng: “Nữ Vu đại nhân, không cần...”
“Mascezel không muốn?”
“... Muốn.”
...
Mascezel quyết định, buổi tối nay sẽ không để ý đến Nữ Vu đại nhân.
Ai kêu nàng tối hôm qua lại khi dễ tiểu mỹ nhân ngư như vậy.
Hắn hôm nay sẽ không ở cung điện cùng Nữ Vu đại nhân!
Tiểu mỹ nhân ngư dũng khí tràn đầy, nhưng mà thời điểm chuẩn bị đầy đủ để lên sân khấu thật thì....
Kinh sợ thành một đoàn.
“... Nữ Vu đại nhân, hôm nay Mascezel được lên bờ hay không đây?”
Mascezel nhìn chăm chú, ngữ khí khẩn trương nhẹ giọng thỉnh cầu nói.
“Mascezel muốn thử nhìn buổi tối ở thế giới loài người là cái dạng gì.”
Thời điểm nói ra câu nói này, có một thanh âm dưới đáy lòng tiểu mỹ nhân ngư bác bỏ chính hắn ——
Kỳ thật, không phải như thế.
Hắn, đang lừa gạt Nữ Vu đại nhân.